Song Trùng - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:16:37
Lượt xem: 4
Hiển nhiên đạo trưởng Hoàng Lâm không phải NPC quan trọng, sống hay c.h.ế.t đều được, dù sao nhiệm vụ tìm bột răng này không bắt buộc phải nhận, nếu đạo trưởng Hoàng Lâm thực sự quan trọng thì đây phải là nhiệm vụ bắt buộc.
Cho nên nếu Bạch Khởi và Thư Yến giao bột răng cho hắn, cũng chỉ hao tổn 30 điểm tích lũy. 30 điểm tích lũy đổi lấy một mạng người, chuyện này với họ mà nói hẳn là một cuộc trao đổi có lời.
Cho nên hắn nhất định phải sống sót, trước mắt có hai lựa chọn, rõ ràng đều không có chút sơ hở nào.
Châu Lâm đang thất thần suy nghĩ, lại trông thấy Thư Yến đột nhiên chạy vào, cúi đầu nhỏ giọng nói với Vỹ Bách mấy câu, sau đó Vỹ Bách thế mà lại.. mờ mịt đứng dậy đi theo Thư Yến!
Châu Lâm lập tức sa sầm mặt, bàn tay giấu trong tay áo không khỏi siết chặt lại.
Bây giờ hắn chỉ có thể dành toàn bộ hi vọng vào tọa độ hai sao này.
Ngoài nhóm ba người của Bạch Khởi và nhóm hai người của Châu Lâm, hai người chơi còn lại đều không nhận nhiệm vụ, họ chọn ở lại quán trọ để chăm sóc đạo trưởng Hoàng Lâm đang bị thương.
Trên đường đến thôn cương thi, Vỹ Bách muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Anh Bạch à, sao anh lại..."
Bạch Khởi tăng tốc bước đi, lời lẽ ngắn gọn nhưng ý tứ sâu xa: "Khả năng cao là Châu Lâm đã nhiễm độc thi."
Giọng anh rất bình thản, nhưng lời nói ra lại giống như một quả bom, nổ tung bên tai Vỹ Bách.
【Trời ơi, anh ấy biết thật kìa!】
【Anh ấy quá siêu!】
【Tôi không hiểu sao anh ấy lại biết được...】
Khuôn mặt Thư Yến cứng đờ vì kinh ngạc: "Sao anh lại biết?"
"Không cần hỏi." Bạch Khởi trầm giọng, nụ cười thường ngày đã tắt ngấm trên môi. "Chuyện này nhất thời không thể nói rõ, chỉ là một vài suy đoán vu vơ."
Thư Yến im lặng gật đầu, hiểu rằng Bạch Khởi không muốn nói thêm. Anh cũng nhận thấy Bạch Khởi hôm nay có vẻ nặng nề hơn hẳn.
Vỹ Bách đứng c.h.ế.t lặng hồi lâu, đột nhiên hiểu ra vì sao Bạch Khởi lại bảo Thư Yến đi gọi mình. Hốc mắt cậu nóng lên, cảm thấy mình thật sự quá vô dụng, không thể san sẻ gánh nặng cho Bạch Khởi, chỉ khiến anh ấy thêm phiền lòng lo lắng.
Nhưng Bạch Khởi đã tài giỏi như vậy, liệu còn ai có thể giúp gì được cho anh ấy?
Vỹ Bách bước đi nặng nề, Thư Yến liền túm lấy cậu như túm một con gà con, kéo đi. Ba người chỉ mất ba giờ để đặt chân đến vùng ngoại ô thôn cương thi.
Đồng hồ điểm ba, bốn giờ sáng, bình minh đang đến rất gần. Nếu họ không thể lấy được bột răng của cương thi trước khi trời sáng, họ sẽ phải chờ đợi đến tận đêm khuya. Thời gian không còn nhiều.
Trên đường đi, Bạch Khởi không rời mắt khỏi chiếc điện thoại, môi anh ta mấp máy như đang tính toán điều gì đó. Cuối cùng, anh ta cũng ngẩng lên, ra lệnh cho Vỹ Bách: "Nhận nhiệm vụ đi."
Vỹ Bách ngạc nhiên: "Nhưng em lấy bột răng kiểu gì?"
Bạch Khởi nhếch mép cười: "Cứ nhận nhiệm vụ đi, rồi cậu sẽ rõ."
Vỹ Bách ngoan ngoãn làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-79.html.]
Bạch Khởi chuyển ánh mắt sang Thư Yến: "Anh Thư Yến, tôi sẽ vào trong đó, anh và Vỹ Bách đợi tôi ở đây."
Thư Yến kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình.
【??? Cậu ta định đi một mình sao??】
【Thư Yến đánh đ.ấ.m cừ như vậy mà cậu ta cũng không cần à??】
【Ủa là sao? Tôi bây giờ cũng đần mặt y như Thư Yến ấy, cậu ta ngông cuồng đến mức ấy cơ à?】
Bạch Khởi tiếp tục nói với Thư Yến: “Anh Thư Yến à, lát nữa anh thấy tôi, lập tức khiêng cương thi chạy đi, đừng quay đầu lại, được không?”
Thư Yến kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình.
Khiêng Bạch Khởi chạy anh còn hiểu được, có lẽ Bạch Khởi lấy được bột răng bị một bầy cương thi đuổi theo, cho nên cần anh khiêng, nhưng khiêng cương thi chạy là sao??
【???? Tui coi mà tui không hiểu gì hết trơn á??】
【Cậu ta căng thẳng quá nên nói nhầm à, định nói khiêng mình chạy??】
【Lầu trên giải thích gượng ép quá.】
Thư Yến: “Tôi cho cậu mượn kiếm nhé?”
Bạch Khởi nhìn anh ta đưa thanh kiếm gỗ đào tới, hiếm khi lắc đầu, cười đến mức kỳ dị: “Không cần.”
Thư Yến lại đực người ra. Bạch Khởi, từ chối thanh kiếm của anh.
【??? Ngay cả vũ khí cũng không cần luôn??】
【Em coi mà tim em cứ đập bịch bịch luôn á】
Thư Yến còn đang đần người ra, vậy mà Bạch Khởi đã dặn dò xong, yên lòng đi vào thôn.
…….
Thư Yến và Vỹ Bách đợi mãi mà không thấy Bạch Khởi, đều vô cùng sốt ruột.
Cuối cùng Thư Yến ngồi cũng không yên, đứng dậy nói: “Tôi đi tìm cậu ấy.”
Căng thẳng đến mức bàn tay cầm kiếm cũng run lên.
Vỹ Bách vội vàng gật đầu: “Em ở đây đợi mọi người.”
Thư Yến cầm thanh kiếm chuẩn bị đi vào, lại phát hiện bầy cương thi trước đó vẫn cứ ô ô a a đột nhiên im re.
Thư Yến lạc bước trong thôn phế tích, tai vểnh lên nghe ngóng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của lũ cương thi.
Cảnh giác nổi lên, anh thủ thế sẵn sàng, khom người như báo săn, len lỏi giữa những căn nhà đổ nát, tim đập loạn nhịp.