Song Trùng - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:54:07
Lượt xem: 4

Cho nên sự việc không hề đơn giản như vậy, ả hồ ly tinh bỏ trốn, và cả cố chủ bí ẩn chưa lộ diện còn cố ý trồng rừng cây để cải biến phong thủy, dường như trở thành những biến số lớn nhất của bộ phim kinh dị, rốt cuộc cái nào đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy diễn biến kịch bản, trước mắt không đủ thông tin, cũng không thể biết được, nhưng anh có thể thông qua lối tư duy thông thường, dự đoán được hướng đi của bộ phim đến một mức độ nhất định.

Cương thi có thiết lập "phụ tử đồng quan", âm khí hội tụ sẽ không dễ dàng gục như tốt thí.

Tốn nhiều thời gian để cài nhiều thiết lập như vậy, nhất định còn điều gì huyền bí.

Đứng từ góc nhìn của người sản xuất phim, đúng là có thể nhận ra được rất nhiều điều mà đứng ở góc nhìn người chơi không phát hiện được ra.

Bạch Du Hằng đột nhiên cười nhạo hai tiếng: "Đương nhiên cũng có thể do anh quá mạnh."

Bạch Khởi đột nhiên nghe thấy câu này, còn tưởng quay trở lại buổi ban đầu, lúc Bạch Du Hằng mới xuất hiện, vừa ngầu lại vừa chảnh, tự luyến đến mức người khác giận sôi, còn thích nói mấy lời cợt nhả, rõ là tà mị cuồng quyến, dù sao hắn tự tạo cho mình hình tượng vô cùng... huyền ảo.

(Tà mị: Vừa tà ác, vừa có sức quyến rũ, mị lực.Cuồng quyến: Phóng khoáng, bất kham nhưng vẫn tuân theo những quy tắc, chuẩn mực nhất định.Tổ hợp từ "tà mị cuồng quyến" dùng để chỉ một người không dựa vào khuôn mẫu, hào phóng bất kham, vừa chính vừa tà, có sức hút đặc biệt.)

Nhiều năm trôi qua, hắn từ từ kiềm chế lại, mài giũa được hình tượng, giống con người rồi, cũng học được cách dịu dàng, mặc dù thực chất bên trong vẫn như vậy, nhưng hiếm khi nói mấy lời tinh tướng.

Đột nhiên hành xử như vậy, khiến Bạch Khởi hơi hoài niệm.

Bạch Du Hằng khẽ cười một tiếng: "Anh mạnh như vậy, Bạch Khởi có muốn gọi một tiếng "Chồng ơi" không?"

Giọng hắn khàn khàn hơi mất tiếng, mang theo sự quyến rũ khiến người ta khó lòng kháng cự được.

".........." Đột nhiên không cần thể diện, hóa ra là chờ anh ở đây.

Bạch Khởi thử, tiếc là hai từ quen thuộc kia đảo một vòng bên môi anh rồi trở về, không gọi được, trên gương mặt trắng nõn của Bạch Khởi hiện lên một ráng đỏ khả nghi, mặt không đổi sắc nói: "Không muốn."

Thật ra Bạch Du Hằng hiểu rõ Tiểu Bạch của mình, bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, mặc dù mới ở bên nhau ba năm, nhưng đã là bạn bè mười hai năm rồi. Tiểu Bạch gọi hắn là anh trai nhiều năm như vậy, cho dù sau này yêu nhau, với anh mà nói vẫn còn ngại ngùng thốt ra danh xưng đặc biệt kia, có phần cấm kỵ, cảm giác như giữa họ lập tức thay đổi, còn là loại thay đổi đến mức long trời lở đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-74.html.]

Nhưng hắn muốn nghe, hắn không hài lòng với việc Tiểu Bạch chỉ gọi mình là anh trai. Vất vả lắm hắn mới có thể lừa được cậu nhóc mình thương nhớ bấy lâu nay tới tay, nên mới không cam tâm việc chỉ nghe Tiểu Bạch gọi mình là "anh trai" như trước kia, càng ngày càng không thỏa mãn.

Bạch Du Hằng châm điếu thuốc, đưa lên miệng ngậm, nghĩ rằng nếu mình có thân xác, sẽ ôm sẽ hôn sẽ dỗ dành đến khi anh ấy loạn tình mê mẩn nói ra. Bây giờ hắn chỉ là linh hồn, Bạch Khởi không nghe lời một chút nào.

Sau khi Thư Yến hoàn thành việc búng mực, nguy cơ đã hoàn toàn được loại bỏ.

Bạch Du Hằng đang định nói vài lời dỗ dành thì thấy Vỹ Bách và Thư Yến đi về phía này. Anh thầm nghĩ: "Tiểu Bạch à, đổi sang em đi."

Thư Yến thấy chàng trai đang hờ hững dựa vào chân tường đứng thẳng dậy, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân.

Đây là Bạch Khởi, không phải bạn trai cậu ấy. Thư Yến nhận ra điều này, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bạch Khởi dịu dàng, chân thành và thiện lương, dù sao đối mặt với anh ấy cũng dễ chịu hơn nhiều so với bạn trai của anh ấy.

Người có vũ lực mạnh mẽ chính là bạn trai của cậu ấy, thế mà trước mặt bạn trai Bạch Khởi, anh còn nói muốn bảo vệ Bạch Khởi...

Thật xấu hổ...

Cũng may mà Bạch Khởi không biết bạn trai cậu ấy đã đến tìm anh.

Bạch Khởi cố gắng quên đi đoạn đối thoại trước đó, hoàn hồn lại và trông thấy gương mặt Thư Yến ửng đỏ. Anh khẽ tặc lưỡi một tiếng, mỉm cười nói: "Anh Thư Yến, cảm ơn anh đã cho tôi mượn kiếm."

Anh không nhắc gì đến chuyện "bảo vệ" kia.

Thư Yến âm thầm cảm kích, gương mặt càng đỏ hơn. Anh quay đầu đi chỗ khác, sững sờ một hồi lâu mới nhận lấy thanh kiếm từ Bạch Khởi. Nhưng anh không thể không đưa mắt dò xét Bạch Khởi.

Trước giờ Thư Yến nắm được thì buông được, trước kia dám khẳng định chắc nịch, bây giờ có thể hoàn toàn gác lại những suy nghĩ không nên có, chỉ là anh hơi hiếu kỳ nhân cách chính và phụ yêu đương kiểu gì, chỉ đơn thuần là "Planto" thôi sao?

("Platonic love" hay "tình yêu kiểu Platon" là một thuật ngữ xuất phát từ triết gia Hy Lạp cổ đại Plato. Nó thường được dùng để chỉ một mối quan hệ yêu đương thuần khiết về mặt tinh thần, không bao gồm hoặc gác lại các yếu tố lãng mạn và ham muốn tình dục.)

Loading...