Song Trùng - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:54:03
Lượt xem: 2
Vì bị ràng buộc bởi kịch bản, mục tiêu của họ chỉ là chế ngự cương thi, không phải dùng kiếm gỗ đào để g.i.ế.c nó. Chưa kể liệu thanh kiếm này có thể g.i.ế.c được con cương thi trước mắt hay không, bây giờ họ cũng không thể thử. Họ còn phải đưa cương thi đến nhà cố chủ ở trấn Hoài Oa, nên không thể để nó xảy ra bất trắc.
Nếu cương thi bị mất, việc ghi hình sẽ thất bại, và cái giá họ phải trả là quá lớn.
Cương thi đã được "nâng cấp" bằng âm khí tối cao, nên những vết thương do kiếm gỗ đào gây ra chỉ như gãi ngứa. Tuy nhiên, việc liên tục bị tấn công cũng khiến nó rất khó chịu.
Thanh kiếm dài khiến việc chạm vào tay áo của người kia trở nên khó khăn.
Bạch Du Hằng không để ý đến những việc khác, Bạch Khởi nói: "Gạo nếp."
Bạch Du Hằng hiểu ý, lùi lại vài bước, "Xoẹt" một tiếng, dùng kiếm mở túi gạo nếp, tiện tay lấy một vốc. Vài giây sau, cương thi đã tấn công tới, Bạch Du Hằng nghiêng người tránh né, khiến mọi người hoa mắt. Cương thi vồ hụt, đang định nhảy lên thì Bạch Du Hằng chớp lấy thời cơ lao tới, đẩy nó ngã ngửa xuống đất, rồi dùng đôi chân thon dài của mình khống chế nó.
"Anh à, tay!" Bạch Khởi vội vàng nhắc nhở.
["Trời má!!"]
["Ngầu quá đi àaaaaaaaa"]
["Hahahahaha mọi người đã chứng kiến tốt thí cứu phim chưa, kích thích vãi nồi"]
["Bây giờ tiêu chuẩn của "tiểu trong suốt" cũng cao như vậy à? Hay là tôi nhìn nhầm rồi, nhưng mà cậu trai này lạ hoắc à, rõ ràng tui từng xem không ít phim!!"]
["Đây nhất định không phải người mới, tôi nghi đây là đại thần đổi mặt xuống hành newbie, nói vậy còn nghe được."]
["Đồng ý nha, tò mò thân phận thật của ảnh ghê, bảo sao tiến độ thăm dò cứ ngựa không dừng vó, trước đó em đã nhìn ra manh mối rồi, mọi người khen em đi!"]
["Phá án, phá án rồi!"]
Mọi người sững sờ hồi lâu cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Thư Yến và Giang Minh Bắc lập tức nhặt dây thừng trói thi lên giúp trói cương thi lại.
Trong mắt Châu Lâm ngập tràn sự kiêng dè. Hắn thực sự không ngờ Bạch Khởi lại mạnh như vậy, 230 điểm không hề hư cấu một chút nào. Bây giờ việc cấp bách của hắn là giải trừ độc thi của bản thân, Bạch Khởi như thế nào hắn cũng không quản được nữa.
Hắn không thể để những người khác phát hiện ra mình bị thương.
Châu Lâm vịn tường chật vật đứng dậy, gương mặt vì vết thương và mất m.á.u mà tái nhợt, ánh mắt chơm chớp, nhân lúc loạn lạc mà lặng lẽ rời khỏi sân sau, đi về phía căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-72.html.]
Hắn phải thay đồ để che vết thương.
Nữ diễn viên tay trói gà còn không chặt cuống đến mức sắp khóc tới nơi: "Tại sao đấu mực lại không có tác dụng? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải tiếp tục vận chuyển cương thi..."
Cô cứ nghĩ quan tài bị búng mực lên thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng đấu mực lại không có một chút tác dụng nào, cương thi vẫn bỏ chạy ra ngoài, vậy bọn họ vận chuyển cương thi tới nhà cố chủ thế nào đây..?
Dù hiện tại tạm thời khống chế được, cũng chỉ là chuyện sớm muộn, lát nữa cương thi sẽ hồi phục...
Nữ diễn viên nghĩ đến đây mà hai chân như mềm nhũn ra.
Bạch Du Hằng không động thủ, gọi lớn Vỹ Bách: "Máu gà!"
Vỹ Bách giật mình hai giây, chợt hiểu ra.
Là do m.á.u gà có vấn đề! Đó không phải lỗi giác quan của cậu! Máu gà tanh nồng, mùi tanh thoang thoảng hôm đó cậu ngửi thấy, rất có thể là... m.á.u người.
Nghĩ thông điều này, Vỹ Bách rùng mình.
Máu gì cũng không quan trọng, dù pha trộn hay thay thế cũng không quan trọng, dù sao không phải m.á.u gà thuần túy, đấu mực hoàn toàn mất tác dụng.
Vậy mà lại sơ suất ở chỗ máu, Vỹ Bách cảm thấy vô cùng hối lỗi, trước đó Mạn Huyền nói muốn giúp g.i.ế.c gà lấy máu, vậy mà cậu lại không đề phòng chút nào, cứ thế giao gà cho cô ta.
Vỹ Bách muốn chuộc lỗi, lập tức đỡ đạo trưởng Hoàng Lâm dậy, lớn tiếng gọi tiểu nhị g.i.ế.c gà sống, chuẩn bị chế đấu mực cho đạo trưởng Hoàng Lâm, trấn áp cương thi.
["Đúng là m.á.u người thay thế m.á.u gà!"]
["Sao hồ ly tinh lại phải đổi m.á.u gà chứ?"]
Cương thi tạm thời bị tổn thương mắt, không nhìn thấy đám đông, nguy hiểm suy giảm, nó bị Thư Yến kiềm chế, dù đau lòng nhưng Giang Minh Bắc vẫn hào phóng dán mấy tờ bùa trấn áp nó. Bùa là hàng dùng một lần, là đạo cụ mà Giang Minh Bắc nhận được từ bộ phim trước, tổng cộng chỉ có hơn mười tờ, dùng một tờ là mất một tờ.
Chỗ này không cần đến mình nữa, Bạch Du Hằng buông tay ra, Bạch Khởi đột nhiên thầm nghĩ: "Anh à, anh nhìn bốn phía xem có hồ ly lông đỏ hay không."
Bạch Du Hằng: "Được."
Con hồ ly mà Bạch Khởi nói tới kia lúc này đang trốn dưới nhà xí, âm thầm nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Ả thấy cương thi bị chế trụ, móng vuốt sắc bén lo lắng túm lấy lá cây trải rộng dưới mặt đất hết lần này đến lần khác, ả nhìn chòng chọc Bạch Khởi, trong mắt lóe lên nỗi thống hận và bi phẫn thấu trời.