Song Trùng - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:59
Lượt xem: 1
Nó đoán đám người này sẽ không thể nín thở được lâu, chẳng mấy chốc sẽ phải thở, đến lúc đó...
Một phút ngắn ngủi trôi qua, Giang Minh Bắc không thể nín thở được nữa, ánh mắt hắn lóe lên. Thư Yến khác với hắn, Thư Yến có huyết thống đặc biệt, trời sinh khả năng nín thở mạnh hơn người thường rất nhiều, còn hắn thì không thể cầm cự được nữa.
Cương thi lại xoay người, mặt nó áp sát vào mũi Giang Minh Bắc, đôi mắt đục ngầu, răng nanh sắc nhọn chỉ cách gang tay. Giang Minh Bắc sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, hắn cố gắng kiềm chế đến mức mặt mày đỏ gay, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cương thi vẫn không có ý định rời đi.
Trong đầu Giang Minh Bắc vang lên hồi chuông báo động, ở khoảng cách gần như vậy, chỉ vài giây nữa, hắn sẽ không thể nhịn được mà thở ra, rồi sẽ bị cương thi phát hiện và cắn vào cổ.
Giang Minh Bắc quay đầu, liếc nhìn nam diễn viên lạ mặt cũng nín thở sắp không xong, trong lòng thầm nói lời xin lỗi, đột nhiên đá mạnh về phía cậu ta.
Nam diễn viên bị tấn công bất ngờ, bàn tay che mũi và miệng đột nhiên buông ra, không kịp phản ứng, đau đớn hét lên, ngay lập tức thở ra. Cương thi có mục tiêu, rời khỏi vị trí của Giang Minh Bắc, lao tới nam diễn viên ngã xuống, cắn vào cổ họng yếu ớt của cậu ta.
Tiếng kêu thảm thiết đến tan nát cõi lòng, nam diễn viên ngã gục xuống đất bất động.
Hành động của Giang Minh Bắc đều lọt vào mắt mọi người, ai nấy đều căm phẫn tột độ. Nếu không phải có cương thi ở đây, Thư Yến chỉ muốn đ.ấ.m c.h.ế.t Giang Minh Bắc.
Mọi người tranh thủ lúc này lấy hơi, Giang Minh Bắc cảm nhận được ánh mắt căm ghét của mọi người, cười khẩy một tiếng: "Tôi không làm vậy, mọi người lấy hơi được chắc? Mấy người nhịn lâu cũng sẽ hành động như vậy thôi."
Hai tên lâu la âm thầm lách tới bên người Thư Yến, tránh xa Giang Minh Bắc.
Nín thở cũng không phải là kế sách hay, trán mọi người lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi chân vì căng thẳng mà run rẩy.
Bạch Khởi giúp đỡ đạo trưởng Hoàng Lâm quay trở lại, Bạch Du Hằng thờ ơ lên thay anh, đi tới trước mặt Thư Yến, đưa tay ra nói: "Cho tôi mượn thanh kiếm gỗ đào chơi một lát."
Thư Yến sững người ra, hình như Bạch Khởi hỏi mượn kiếm của anh...? Cậu ấy muốn kiếm để làm gì?
Có một khả năng chợt lóe lên trong đầu, nhưng Thư Yến không bắt lấy được.
Trong mắt Bạch Du Hằng mang theo vẻ trêu chọc, ngón trỏ khẽ ngoắc vào trong, thúc giục cậu ta nhanh lên một chút.
"Đưa cho tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-70.html.]
Thư Yến không ngờ hắn còn dám nói chuyện, sợ đến mức trái tim như ngừng đập tới nơi, nhanh chóng liếc mắt nhìn cương thi cách đó không xa, vội la lên: "Tôi cho cậu tôi cho cậu, cậu đừng nói nữa!!"
Dứt lời lại nhanh chóng nín thở, không chút do dự ném thanh kiếm bảo bối vào trong tay "Bạch Khởi".
Mấy người khác tuy ốc không mang nổi mình ốc nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ đố kỵ sâu sắc, đạo cụ duy nhất có khả năng làm tổn thương cho cương thi, thế mà Thư Yến lại đưa cho Bạch Khởi cứ như chơi đùa.
["Giờ này còn tìm đường c.h.ế.t à?"]
["Cậu ta muốn làm gì vậy, bảo vệ bản thân? Ích kỷ quá."]
["Một người dám mượn một người dám cho, quỳ luôn, Thư Yến bị ma quỷ ám ảnh à?"]
["Mọi người không thấy.. vẫn còn một khả năng nữa hay sao, ban nãy anh giai này nhảy từ trên tầng hai xuống đấy."]
["Trước đó trông ảnh lành quá không phải gu tui, bây giờ nhìn ánh mắt, không hiểu sao thấy men quá đi à"]
Bạch Khởi hơi lo lắng, ân cần hỏi: "Đổi vũ khí có quen tay không?"
Anh cũng không nắm rõ năng lực chiến đấu cụ thể của bạn trai mình, dù sao ở thế giới trước, có rất ít cơ hội dùng đến vũ lực, hồi nhỏ Bạch Du Hằng dùng d.a.o để cứu anh, lần trước giao chiến với bà chủ cũng dùng d.a.o găm, lần này đổi sang cổ kiếm không biết liệu có ổn không.
Bạch Du Hằng ước lượng thanh kiếm vài lần, khẽ cười đáp: "Không vấn đề."
Bạch Khởi lập tức an tâm, tuy rằng anh trai rất tự tin thái quá, nhưng chưa từng hứa hẹn những chuyện mà anh ấy không chắc chắn, anh ấy nói không có vấn đề thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Vừa nãy Bạch Du Hằng vừa thở ra, cương thi cảm nhận được hơi người, rời khỏi chỗ nam diễn viên đã c.h.ế.t rồi, nhảy về phía hắn, "Ầm", "Ầm", "Ầm", tiếng bước chân nện xuống đất như nện vào tim mọi người.
Ý của Bạch Du Hằng vốn là dẫn dụ cương thi tới đây, bây giờ đạt được mục đích rồi, hắn hài lòng cười một tiếng, trong mắt lóe lên khao khát mãnh liệt muốn đánh bại đối thủ, rút kiếm xông lên.
"Bạch Khởi!" Thư Yến trừng mắt muốn rách tròng, trong mắt anh ta, cương thi cao lớn hung tợn đánh về phía Bạch Khởi gầy gò yếu đuối.
Trong tích tắc, Thư Yến không thể tin được vì sao Bạch Khởi dám tiến lên, bởi vì huyết thống đặc biệt của bản thân, anh ta có khả năng chống cự, đang muốn lao tới cứu Bạch Khởi, lại bị Bạch Du Hằng dùng ánh mắt thờ ơ xua đuổi trở về.