Song Trùng - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:57
Lượt xem: 3
Giang Minh Bắc bắt chước làm theo, lại một lần nữa vẽ bùa, nhảy lên dán lên trán cương thi, cương thi thực sự đứng im.
Hắn hết sức đắc ý cười với mọi người: "Không có gì--"
Một giây sau, tấm bùa trên trán cương thi rách tả tơi, cương thi lại lao về phía Giang Minh Bắc.
Một tấm bùa, cũng chỉ có thể ngăn cản cương thi hai, ba giây.
Mặt mày Giang Minh Bắc trắng bệch.
"Nín thở!" Tạm thời không thể trấn áp được, đạo trưởng Hoàng Lâm chỉ có thể tìm cách bảo vệ tính mạng của các đệ tử.
Bạch Khởi bịt mũi và miệng lại, một tay tìm gạo nếp, lấy một nắm đầy, đưa mắt nhìn đạo trưởng Hoàng Lâm, để ông cố gắng nín thở, đắp gạo nếp lên miệng vết thương của đạo trưởng Hoàng Lâm.
Trong chớp mắt đạo trưởng Hoàng Lâm cảm thấy đau như muốn ngất lịm, những hạt gạo nếp vốn trắng mịn, trong nháy mắt hóa thành màu đen xì, bốc khói trên miệng vết thương của đạo trưởng Hoàng Lâm.
Chỉ gạo nếp mới có tác dụng với vết thương do cương thi gây ra.
Với tính cách Bạch Khởi, đạo trưởng Hoàng Lâm không nghe lời người ta nói, có c.h.ế.t cũng đáng đời, nếu không phải NPC của kịch bản, nhất định anh sẽ rất sẵn lòng thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Châu Lâm tránh phía sau mọi người, một tay bịt miệng và mũi lại, tay kia lặng lẽ che vết thương lớn trên cánh tay mình, vải áo ở đó bị xé rách, vết thương ửng hồng, hiện ra ba cái lỗ.
["Trời má! Châu Lâm bị cương thi túm được, lúc nãy ngã xuống đúng không!"]
["Sao ban nãy anh ta không nói, anh ta có ý gì vậy?"]
Châu Lâm lặng lẽ kéo vạt áo xuống, vô cùng sốt ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-69.html.]
Ban nãy hắn ngã xuống bên cạnh quan tài, tay cương thi đột nhiên duỗi ra khỏi quan tài, túm lấy cánh tay hắn, may mà hắn phản ứng nhanh, nếu không đã bị kéo vào trong quan tài.
Hắn từng đóng phim cương thi, biết rất nhiều về cương thi. Một nửa cánh tay của hắn đã trở nên cứng ngắc, đây là dấu hiệu độc thi bắt đầu lan rộng, nhiều nhất là một đến hai ngày, nếu hắn không tìm được m.á.u cương thi hoặc bột răng cương thi giải độc, hắn sẽ hoàn toàn biến thành cương thi.
Độc thi của cương thi bình thường rất dễ giải, nhưng con cương thi này quá mạnh, muốn giải độc, nếu không phải m.á.u cương thi và bột răng cương thi thì không thể giải được.
Hắn không thể để người khác phát hiện ra, nhân duyên của hắn không tốt, nếu còn trúng độc thi, có thể biến thành cương thi cắn người khác bất cứ lúc nào, càng khiến người ta phỉ nhổ, rất có khả năng bọn họ sẽ bỏ mặc hắn.
Châu Lâm âm thầm siết chặt bàn tay, khuyên nhủ bản thân phải tỉnh táo, hắn còn chưa chết, chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển, bây giờ NPC đạo trưởng Hoàng Lâm cũng bị cương thi cắn, chỉ cần bọn họ có thể chế ngự cương thi, nhất định bọn họ sẽ nghĩ biện pháp cứu Hoàng Lâm, đến lúc đó chưa chắc hắn đã mất cơ hội sống.
["Loại đồng đội này buồn nôn thật đấy, không màng sống c.h.ế.t của mọi người, bản thân mình sống tốt là được rồi."]
["Đổi lại là thím thím có nói không? Đổi vị trí suy nghĩ đi xem nào?"]
Mọi người nín thở, cương thi không cảm nhận được nhân khí, lập tức mất đi mục tiêu. Nó ngửi đông ngửi tây, hiển nhiên có trí tuệ không tầm thường, biết mọi người vẫn còn ở bên cạnh, chỉ là nó không nhìn thấy. Cho nên nó không đi đâu, mà vẫn từ từ đi lại tại chỗ.
Nó đoán đám người này sẽ không nín thở được bao lâu, lát nữa sẽ lấy hơi, tới khi ấy...
Một phút ngắn ngủi trôi qua, Giang Minh Bắc không nín thở được nữa, ánh mắt lóe lên. Thư Yến khác với hắn, Thư Yến có huyết thống duy trì, trời sinh năng lực nín thở mạnh hơn người thường không chỉ một chút, nhưng hắn thì không kiềm chế được.
Cương thi lại xoay người, gương mặt dán sát cọ qua mũi Giang Minh Bắc, đôi mắt vẩn đục, răng nanh sắc nhọn gần trong gang tấc. Giang Minh Bắc bị dọa đến mức trái tim như ngừng đập, hắn kiềm chế đến mức gương mặt đỏ bừng lên, trán rịn mồ hôi lạnh. Cương thi lại không có ý định đi ra.
Trong đầu Giang Minh Bắc vang lên hồi chuông cảnh báo, ở gần như vậy, chỉ mấy giây nữa, hắn sẽ không chịu đựng được mà lấy hơi, rồi sẽ bị cương thi phát hiện ra mà cắn cổ.
Giang Minh Bắc quay đầu, liếc mắt nhìn nam diễn viên lạ mặt cũng nín thở sắp không chịu đựng được, trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi, đột nhiên nhấc chân lên đá về phía cậu ta.
Nam diễn viên bị tấn công, bàn tay che mũi và miệng đột nhiên buông lỏng, không kịp phản ứng, đau đớn hét lên, lập tức thở ra. Cương thi có mục tiêu, rời khỏi vị trí của Giang Minh Bắc, bổ nhào về phía nam diễn viên ngã xuống, cắn lên cần cổ yếu ớt của cậu ta.
Mọi người nín thở, cương thi không cảm nhận được hơi người, lập tức mất phương hướng. Nó ngửi tới ngửi lui, rõ ràng có trí khôn, biết mọi người vẫn còn ở gần đây, chỉ là nó không nhìn thấy. Vì vậy nó không di chuyển, mà vẫn từ từ đi lại tại chỗ.