Song Trùng - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:51
Lượt xem: 1

Mạn Huyền mỉm cười, trong vẻ phóng đãng không mất đi sự e thẹn ngượng ngùng, duỗi cánh tay trắng muốt mịn màng về phía Châu Lâm, " anh Quách à, lại đây."

Một giây trước Châu Lâm còn thầm khuyên nhủ mình phải cảnh giác, vì trước đó cô ả Mạn Huyền này có điểm là lạ, nhưng một giây sau như bị ma xui quỷ khiến mà nhào tới ôm lấy ả ta.

Mạn Huyền mỉm cười hài lòng, bàn tay trắng như ngọc gác lên lưng Châu Lâm, nhẹ nhàng xoa vuốt, mang tới cảm giác ngứa ngáy muốn đòi mạng.

Châu Lâm cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể cử động, không khỏi hoảng sợ. Thậm chí hắn còn hành động ngược với suy nghĩ của mình mà hôn ả ta.

Bàn tay Mạn Huyền gác lên lưng hắn lập tức biến thành móng vuốt sắc nhọn với da lông đỏ xám.

Bạch Khởi bị tiếng hét thất thanh của Châu Lâm làm cho tỉnh giấc, anh vẫn còn mơ màng, phát hiện ra mình vẫn đang lảng vảng ở hành lang, cũng chẳng thấy gì lạ, bảo rằng: "Anh ơi, chúng ta đến chỗ cô ta thôi."

Bạch Du Hằng nghĩ đến trò đùa tinh quái của mình, trong giọng nói lộ ra một chút hả hê: "Được."

Lúc này trong phòng của Mạn Huyền.

[Trời ơi, em trai tôi vừa mới tỉnh giấc mà đã cho tôi xem cái gì thế này??]

[Lông lá trông cũng ngộ nghĩnh đấy chứ.]

[Châu Lâm không toi mạng luôn chứ?]

[Không sao đâu, anh ta có bùa hộ mệnh mà, tôi từng thấy rồi.]

[Nghe nói có tác dụng phụ à? Lần trước dùng xong tôi thấy người anh ta mềm nhũn ra ấy.]

Cảm giác lông lá chạm vào da thịt khiến mặt Châu Lâm tái mét, hắn bị lừa rồi! Mạn Huyền không phải người! Hắn không nên đến đây một mình! Hắn quá hấp tấp!

Đám Thư Yến ở ngay gần đó! Chỉ cần hắn kêu một tiếng là bọn họ sẽ tới cứu!

Châu Lâm muốn kêu cứu, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Chỉ trong chớp mắt, móng vuốt sắc nhọn đã xé toạc làn da đẫm mồ hôi của hắn.

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Châu Lâm bất chấp tổn thất lớn, kích hoạt buff của mình.

Tinh huyết trong cơ thể bắt đầu sôi trào, làn da lập tức nóng rực như bị nhúng vào nước sôi. Tinh thần và thể lực của hắn tăng vọt chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Châu Lâm lập tức thoát khỏi sự khống chế của "Mạn Huyền", hất văng cánh tay đang gác trên lưng mình.

Hiển nhiên "Mạn Huyền" không ngờ con mồi sắp đến miệng lại đột nhiên chạy thoát. Trong cơn giận dữ, ả nhào tới muốn kéo Châu Lâm trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-66.html.]

Móng vuốt của ả cào lên lưng Châu Lâm, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, chịu đựng nỗi đau da tróc thịt bong, phá cửa sổ thoát thân, nhảy từ tầng hai của quán trọ xuống sân khách sạn, vừa khéo đụng trúng chiếc "Đồng giác kim quan" âm trầm kia.

["Chẳng có gì hay ho cả."]

["Đã bảo sẽ không c.h.ế.t dễ dàng như vậy rồi mà"]

["Chật vật quá, mất mặt quá, bỏ theo dõi"]

"Mạn Huyền" đã giẫm lên bệ cửa sổ, đang định đuổi theo Châu Lâm, ngoài cửa lại vang lên tiếng đàn ông trầm thấp: "Mạn Huyền, cô ở đâu? Tôi có thể vào không?"

Động tác của "Mạn Huyền" khựng lại, đôi mắt long lanh ánh lên mấy phần giảo hoạt. Kẻ kia đã bỏ chạy rồi, ả cũng không đuổi kịp ngay. Ở đây lại có kẻ tới chịu c.h.ế.t thay cho hắn ta.

["Cậu ta tới tìm cái c.h.ế.t à trời ạ"]

["Nghe thấy Châu Lâm kêu thảm như vậy mà không bỏ chạy đi cũng ghê thật, chắc đầu óc có vấn đề rồi"]

"Mạn Huyền" cúi đầu nhìn chiếc "Đồng giác kim quan" trong sân, gương mặt hiện lên vẻ đại bi đại hỷ. Qua đêm nay, ả không cần phải ẩn mình trong đám đạo sĩ thúi này nữa, đợi Mục Lang thức tỉnh, ả có thể...

("Đại bi đại hỉ" là một thành ngữ mang ý nghĩa sâu sắc, thường được dùng để chỉ một trạng thái cảm xúc phức tạp, lẫn lộn giữa niềm vui tột cùng và nỗi buồn tột cùng. Nó xuất phát từ Phật giáo, diễn tả trạng thái tâm lý khi một người đạt đến cảnh giới cao nhất của sự giác ngộ, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với những mất mát, hy sinh lớn lao.)

Bạch Du Hằng ở bên ngoài hết kiên nhẫn, liền đá mạnh vào cửa xông vào.

Trong phòng trống rỗng, Bạch Du Hằng đảo mắt nhìn quanh, đang muốn phá tung cửa sổ, đột nhiên có hai cánh tay từ phía sau vươn ra, siết chặt lấy hắn.

Trong chớp mắt, gương mặt Bạch Du Hằng trở nên u ám đến cực độ.

Đối với Bạch Du Hằng mà nói, bản thân hắn không có thân xác, bây giờ hắn đang mượn thân thể của Tiểu Bạch, ả Mạn Huyền này chẳng khác nào đang ôm lấy Tiểu Bạch của hắn.

[Lại giở trò cũ à?]

[Đến Châu Lâm mà cũng bị đánh cho tơi tả như vậy, anh giai này... haizz, chắc tiêu đời rồi bu em ạ.]

[Sao anh ta lại hung dữ như vậy, sau lưng là mỹ nữ đấy hí hí]

Bạch Du Hằng hất tay Mạn Huyền ra, căm ghét nói: "Cút đi."

Cứ như thể tay Mạn Huyền là thứ dơ bẩn đến mức không thể dơ bẩn hơn.

Vẻ mặt "Mạn Huyền" vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ có người không hề có chút dục niệm nào với ả. Lòng hiếu thắng trỗi dậy, ả cười đẹp động lòng người, quyến rũ nói: "Anh nhìn vào mắt tôi đi."

Loading...