Song Trùng - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:47
Lượt xem: 2
Thư Yến không nói được gì nữa, mặt đỏ bừng lên. Bạch Khởi tối nay trêu chọc anh ta quá đáng, khiến anh ta không thể chống đỡ được, chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn đi để bản thân có thể cố gắng hơn.
Trong mắt Bạch Du Hằng thoáng chút thất vọng, nhưng cũng không kiên trì thêm, lại khôi phục vẻ mặt tỉnh bơ trước đó, hỏi: "Thế anh có thích kiểu người như tôi không?"
Thư Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ khó tin. Ý của Bạch Khởi là hỏi mình có thích cậu ấy sao?
Thư Yến nhất thời không bình tĩnh được, trong mắt ánh lên vẻ bối rối. Đôi mắt "Bạch Khởi" quá sâu sắc, thấu tỏ mọi điều, anh ta lại cúi gằm đầu, tránh ánh mắt dò xét của "Bạch Khởi". Một lúc lâu sau, anh ta mới hạ quyết tâm, khẽ "Ừ" một tiếng nhỏ xíu, mặt nóng lạ thường.
Rõ ràng chỉ mới quen nhau chưa đến hai ngày, thế mà anh ta đã mất lý trí thừa nhận.
【Trời ơi, sao tôi lại có cảm giác anh chàng thô kệch Thư Yến này lại giống thiếu nữ thế nhỉ? Trời ơi, ảo giác à??】
【Thư Yến đáng yêu quá trời ạ, tối nay anh chàng dịu dàng kia đột nhiên thay đổi khác quá trời.】
Bạch Du Hằng lại hỏi, “Thế anh có thích người có tâm cơ, có dã tâm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn không?”
Thư Yến sửng sốt một lúc rồi thật thà lắc đầu. Anh ta thích người trong sáng, chân thành.
Bạch Du Hằng lập tức cảm thấy dễ chịu. Cho dù Thư Yến có thích Tiểu Bạch thì cũng chỉ là Tiểu Bạch trong tưởng tượng của anh ta. Tiểu Bạch thật sự khác rất nhiều so với lời Thư Yến miêu tả. Thư Yến chỉ thích lớp ngụy trang kia của Tiểu Bạch. Chỉ có hắn mới từng thấy nhiều mặt khác nhau của Tiểu Bạch, yêu từng mặt tính cách ấy.
Bạch Du Hằng âm thầm so sánh, cảm thấy chẳng ai sánh bằng mình. Ngay cả nhìn sang Thư Yến cũng thấy thuận mắt hơn nhiều. Hắn cảm thấy không cần phải tốn thêm thời gian nữa, khẽ ngoắc ngón tay về phía Thư Yến, giữa hàng mày toát lên mấy phần hờ hững: “Qua đây, tôi cho anh biết một bí mật.”
Thư Yến nhìn chòng chọc ngón tay thon dài linh hoạt kia, ánh mắt hơi đờ đẫn, vô thức dựa sát lại gần.
“Tôi không phải Bạch Khởi.”
Thư Yến đột nhiên mở to mắt nhìn, cả người khựng lại. Giọng “Bạch Khởi” nói bên tai anh đột nhiên thay đổi, chất giọng trầm thấp êm tai, mang theo sự biếng nhác hờ hững: “Tôi là nhân cách phụ của em ấy.”
Khóe môi Bạch Du Hằng hơi nhếch lên rồi lại mím chặt xuống.
Thư Yến ngơ ngác ngồi sụp xuống, rõ ràng là bị đả kích quá lớn, không thể kiềm chế được sự kinh hãi.
【Anh ta vừa nói gì vậy?? Tôi tò mò quá đi à!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-64.html.]
【Sao tôi lại cảm thấy anh ta ngầu hơn cả Thư Yến nhỉ, rõ ràng trông yếu ớt như vậy】
Bạch Du Hằng muốn ám chỉ chính hắn là loại người mà Thư Yến ghét bỏ, để Thư Yến biết khó mà lui. Thư Yến ngẩn người ra một lúc, sau khi tiếp nhận chuyện Bạch Khởi bị nhân cách phân liệt, đột nhiên ghé sát lại gần, mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sợ tôi thích em ấy rồi sẽ hờ hững với cậu à? Cậu cảm thấy tôi tước đoạt tự do lựa chọn của cậu sao? Khiến cậu bị kẹt ở giữa cảm thấy khó xử ư?”
Bạch Du Hằng khựng người mất mấy giây.
Dường như Thư Yến đã hạ quyết tâm, mặt lại càng đỏ hơn, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Hai nhân cách cũng không sao, tôi có thể vì thích cậu ấy mà chấp nhận cả cậu, thích cả cậu.”
Trên mặt Bạch Du Hằng tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “............” Cái người này điên rồi à?
Gương mặt Thư Yến đỏ bừng như quả gấc, lắp bắp, "Tôi... tôi chưa từng yêu ai, nhưng nếu cậu không chê, tôi có thể thử... Tôi sẽ cố gắng hết sức, quan tâm đến cả hai người..."
Bạch Du Hằng cảm thấy lồng n.g.ự.c mình nghẹn ứ, hắn hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Bàn tay hắn nắm chặt rồi lại thả lỏng, đấu tranh kịch liệt với cơn giận đang trào dâng. Vì Tiểu Bạch, hắn không thể mất kiểm soát.
"Thật lòng đấy," Thư Yến nhìn hắn, ánh mắt vừa thấp thỏm, vừa kiên định, "Tôi sẽ tôn trọng cậu tuyệt đối."
Bạch Du Hằng nghiến răng, "Câm miệng."
"Hả?" Thư Yến ngơ ngác, hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói gì nguy hiểm.
[Trời ơi, họ đang nói gì thế? Tò mò quá đi! Huhu...]
[Đoạn này bị kiểm duyệt rồi, không liên quan đến kịch bản đâu, đoàn phim không tiết lộ đâu.]
Gân xanh trên trán Bạch Du Hằng giật giật, ánh mắt hắn sâu thẳm như vực thẳm. Bất chợt, hắn bật ra một tiếng cười khẩy, với tay túm lấy cổ áo Thư Yến, khiến cúc áo của người kia lập tức bung ra.
[Má ơi, chuyện gì đang diễn ra vậy?]
[Thư Yến trông như cô vợ nhỏ, bị người ta xách lên như xách gà.]
[Tuyệt vời, tôi ủng hộ anh giai này!]
Thư Yến ngơ ngác, vô thức lùi về phía lưng ghế. Gương mặt hai người gần sát nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Nụ cười trên môi Bạch Du Hằng trở nên sắc bén, ẩn chứa một sự nguy hiểm khó lường. Hắn ghé sát tai Thư Yến, thì thầm từng chữ một, "Tôi là bạn trai của Bạch Khởi."