Song Trùng - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:45
Lượt xem: 3

Bạch Du Hằng trầm mặc một lúc, tìm ngữ điệu giọng Bạch Khởi, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Tôi hơi khó chịu.”

Thư Yến nghe ra là Bạch Khởi thì lập tức từ trên giường đi xuống, ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa. Đang định mở cửa ra thì mới phát hiện mình đang đi chân trần, lập tức quay trở lại giường vội vàng xỏ giày, chỉnh trang vạt áo rồi mới mở cửa ra.

“Sao vậy? Có chuyện gì――” Thư Yến dừng lại, ánh mắt lặng lẽ dừng trên vạt áo mở rộng của “Bạch Khởi”. Dưới ánh đuốc màu cam của khách sạn, làn da ở đó ấm áp, xương quai xanh đẹp đẽ sáng bóng mê người.

Mái tóc đen nhánh của “Bạch Khởi” vẫn còn nhỏ giọt, tôn lên đôi mắt sâu thẳm và trong trẻo của anh. Cơ thể thoảng hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, thấm vào ruột gan. Gương mặt vì hơi nóng ban nãy mà vẫn còn ửng ửng đỏ.

Chỉ là bờ môi mím chặt, mặt không biểu cảm, trông anh có vẻ lãnh đạm và cứng nhắc.

Thư Yến vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nửa gương mặt lạnh lùng đẹp trai lặng lẽ đỏ lên đầy bất thường, yết hầu không tự chủ cuồn cuộn.

Bạch Du Hằng hậu tri hậu giác cúi đầu xuống nhìn mình, ý thức được Thư Yến đang nghĩ gì thì gân xanh trên trán giần giật hai cái, nhanh chóng kéo vạt áo vào.

Bạch Du Hằng mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên: “Tôi vào được không?”

Dừng lại một chút, sợ rằng giọng nói quá cứng rắn, hắn lại nói: “Có được không vậy?”

Thư Yến tỏ vẻ đờ đẫn mấy giây, vội vàng tránh ra: "Đương nhiên là được rồi."

Bạch Du Hằng được mời vào. Thư Yến đứng sau lưng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vô thức nắm chặt lấy quần. Anh ta vội đảo mắt nhìn căn phòng, cảm thấy mình đã giữ phòng tương đối sạch sẽ, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Khởi tối nay có gì đó là lạ, nhưng lạ ở đâu thì Thư Yến không thể nói ra được. Anh ta càng thêm phần hờ hững lạnh nhạt, giọng nói thì cứng nhắc, nhưng ngược lại càng khiến tim người ta đập rộn rã.

【Dụ dỗ à? Nếu đây là con gái thì tôi đã nghĩ đen tối rồi. Đêm hôm khuya khoắt, áo quần không chỉnh tề tới gõ cửa phòng người ta, chậc chậc.】

【Lén lén nhỏ giọng nói, trai trai cũng chưa chắc đã không được. Đã là năm 20xx rồi.】

【Anh Thư Yến à, người ta không được thoải mái, anh ôm một cái là khỏe thôi.】

【Mẹ ơi, liệu có phải anh ta muốn Thư Yến bảo vệ nên muốn làm điều gì đó không?】

【Mấy người vô vị thật, khinh bỉ.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-63.html.]

Thư Yến nói, “Cậu cứ nước trước đi, tôi đi rót ngồi cho cậu.”

Bạch Du Hằng ngơ ngác nhìn anh ta, “Hả?”

Thư Yến ý thức được mình nói năng lộn xộn, mặt lặng lẽ đỏ bừng cả lên, “Ý tôi là, cậu cứ ngồi trước đi, tôi rót nước cho cậu.”

Nói rồi lập tức quay đầu giả vờ rót nước, dường như sợ “Bạch Khởi” nhìn ra được mình lúng túng.

Khóe miệng Bạch Du Hằng nhếch lên, chọn vị trí ngồi sạch sẽ, cầm miếng vải lau qua rồi ngồi xuống.

Thư Yến bưng nước quay đầu lại, trông thấy hắn bắt chéo chân ngồi xuống, hắn cụp mi, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, tư thái ưu nhã toát lên vẻ lười nhác.

Bạch Du Hằng quăng cái liếc mắt hờ hững sang, Thư Yến hoảng hốt cúi đầu, lặng lẽ đi tới, đẩy nước tới trước mặt “Bạch Khởi”, sau đó lúng túng ngồi xuống đối diện, chần chừ nói, “Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Trước đó Bạch Khởi nói khó chịu trong người.

Bạch Du Hằng “Ừ” một tiếng lấy lệ, trong lòng thầm vang lên tiếng chuông cảnh báo, Thư Yến thế mà đối xử với Bạch Khởi tốt đến mức này, hắn không quên mục đích lần này mình tới để thăm dò, mặc dù manh mối rất rõ ràng, nhưng Bạch Du Hằng không muốn người tốt chịu oan uổng, hắn phải nghe chính miệng Thư Yến thừa nhận, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, để Tiểu Bạch tỉnh dậy lại rất khó xử.

Hắn còn chưa được nghe Tiểu Bạch gọi mình "chồng ơi", nếu lại chọc Tiểu Bạch nổi giận thì không còn hy vọng nào nữa.

Thế là Bạch Du Hằng cân nhắc một hồi rồi liếc mắt nhìn anh ta, hỏi: "Cậu cảm thấy con người Tiểu... tôi như thế nào?"

Suýt chút nữa là thuận miệng nói "Tiểu Bạch" ra.

Câu nói này quả thực nghe hơi tự luyến. Thư Yến sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống quần mình rồi nói trôi chảy như đã thuộc nằm lòng: "Là người rất tốt, đối xử chân thành với mọi người, không giở trò tâm cơ, rất tốt tính, lấy việc giúp người làm niềm vui, rất thông minh... ngoại hình lại..."

Thư Yến còn chưa liệt kê xong thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ khàng: "Tôi thấy anh nói đúng lắm, còn gì nữa không anh nói tiếp đi."

Thư Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đờ đẫn: "..."

【Sao hướng phát triển này khác với những gì tôi nghĩ thế này?】

【Hahaha cười c.h.ế.t mất, đột nhiên lại tự luyến, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?】

Mặc dù phần lớn những lời Thư Yến nói không phải sự thật, nhưng Bạch Du Hằng nghe người ta khen Tiểu Bạch nhà mình như vậy thì tâm tình vui vẻ chưa từng có, không kiềm chế được muốn nghe thêm.

Loading...