Song Trùng - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:43
Lượt xem: 5
Bạch Khởi: "........" Tại sao Thư Yến lại hiểu lầm anh nhiều tới vậy.
【Ôi Thư Yến thương người ta quá, đồng đội còn có thể quan tâm như vậy, nếu có người yêu chắc chiều lên trời mất.】
【Mọi người không phát hiện ra anh ta chỉ tốt bụng với anh chàng này thôi à, cùng là đồng đội với nhau, vậy mà cậu nhóc mù kia bị gạt sang một bên.】
【Cái thế giới chỉ biết nhìn vào ngoại hình này!!】
【Tui quyết định sẽ theo dõi Thư Yến.】
Thư Yến nói chuyện rất nghiêm túc và nhất quán, luôn bịt kín đường lui của anh. Bạch Khởi hết cách, đành phải thuận theo ý anh ta: "Vậy... cảm ơn anh Thư Yến."
Thư Yến: "Không có gì."
Ánh mắt Châu Lâm nhìn hai người có vẻ hơi kỳ lạ.
Bạch Khởi đi theo sau cả nhóm, im lặng một lúc rồi cố gắng mím môi: "Anh à, có phải anh..."
Hai chữ "ăn giấm" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị Bạch Du Hằng kiên quyết phủ nhận: "Không có."
Bạch Khởi "Ồ" một tiếng thật dài. Đúng là đế vương bóng đêm sĩ diện.
Bạch Khởi vội vàng giải thích: "Anh à, anh ta chỉ có ý tốt thôi. Chắc là thấy em yếu ớt, lại ở cùng một chỗ nên muốn chăm sóc một chút. Chính anh ta cũng nói như vậy mà. Anh ta đối xử rất tốt với em, là một đồng đội đáng tin cậy."
"Mặc dù em cũng không cần anh ta giúp đỡ." Bạch Khởi khẽ cười, giữa chân mày thoáng vẻ hờ hững.
Bạch Khởi nhỏ giọng nói: "Anh à, anh còn nhiều cơ hội để thể hiện năng lực của bạn trai mà. Có những chuyện... chỉ có anh mới làm được thôi."
Vẫn phải dỗ dành bạn trai mới được.
Bạch Du Hằng không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào cả. Tiểu Bạch của hắn chỉ nên toàn tâm toàn ý yêu thương hắn. Tiểu Bạch quá thông minh, cơ hội cần đến hắn đã ít ỏi thì chớ, lại còn bị Thư Yến đáng ghét đoạt lấy, không thể tha thứ được.
Bạch Du Hằng cũng không muốn nhiều lời. Tình huống của Bạch Khởi như thế nào hắn biết rõ. Tâm tư nhanh nhạy hơn bất cứ ai, không ai lợi dụng được anh, nhưng về mặt tình cảm lại vô cùng chậm chạp, bị người ta nhớ thương mà không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-62.html.]
Nếu không đã chẳng đến mức hắn thương nhớ bao lâu như vậy mà anh vẫn không hay biết gì.
Bạch Du Hằng cảm thấy loại chuyện này không cần thiết phải nhiều lời với Tiểu Bạch nhà mình, cứ âm thầm xử lý trong lúc anh không hay biết gì là được rồi.
Tình địch ư? Bạch Du Hằng khẽ hừ một tiếng. Có cả ngàn cả vạn người thích Tiểu Bạch nhà hắn, nhưng không có lấy một người có thể xưng là tình địch.
Còn phải điều tra trước, đề phòng tính toán sai. Dù sao Thư Yến đối xử với Bạch Khởi như thế nào, Bạch Du Hằng đều nhìn vào trong mắt.
Thư Yến cứ cảm thấy sau lưng mình lành lạnh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày một đêm thấm thoắt đã hết. Mọi người đều bình an vô sự. Đến đêm thứ hai, cuối cùng họ cũng đến được một quán trọ trên sườn núi Miên Sơn.
Quán trọ trông rất đơn sơ. Nhìn từ bên ngoài, nóc nhà lợp bằng cỏ tranh, được dựng bằng gỗ. Cứ như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua là quán trọ sẽ xiêu vẹo đổ sập. Thế nhưng, có còn hơn không.
Bãi đất xung quanh quán trọ có rất nhiều gò đất nhỏ như nấm mồ, trông như những chiếc đồng hồ cát bị dốc ngược xuống đất. Đây là do quán trọ cố tình tạo ra để cho những cô hồn dã quỷ qua đường có chỗ trú chân, tránh cho chúng không có chỗ đi mà vào quán trọ quấy nhiễu người dân.
Đạo trưởng Hoàng Lâm dặn dò mọi người: "Đã đi một ngày một đêm rồi, chúng ta nghỉ lại đây một đêm, sáng mai lại lên đường."
Mọi người đặt quan tài xuống. Tiểu nhị nhìn chiếc đồng sừng kim quan dùng để chứa cương thi, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn. Hiển nhiên là đã thấy quá nhiều nên anh ta tươi cười chào đón: "Mời mọi người vào trong."
Tiểu nhị nhìn thấy những đường chỉ mực trên quan tài thì lại càng yên tâm hơn. Anh ta bảo mọi người mang quan tài ra sân sau, sau đó tốt bụng chuẩn bị phòng ở và nước nóng cho mọi người.
App không hề bạc đãi họ về khoản ăn ở. Đạo trưởng Hoàng Lâm rất hào phóng gọi mười phòng riêng, loại chỉ có một giường và một bàn.
Một ngày một đêm không ngủ, Bạch Khởi tắm rửa một chút, vẻ mặt không giấu được sự mệt mỏi. Nhưng anh nhớ tới nữ diễn viên Mạn Huyền có vẻ khác thường kia nên muốn đi tìm hiểu thêm.
Bạch Khởi ngáp một cái, đang định đẩy cửa phòng bước ra thì Bạch Du Hằng lên tiếng: "Tiểu Bạch, để anh thay em. Em đi ngủ đi."
Vẫn là giọng điệu dịu dàng dụ dỗ như mọi khi.
Bạch Khởi ngẩn người ra: “Vâng”, sau đó anh nói với Bạch Du Hằng biểu hiện dị thường của Mạn Huyền.
Sau khi Bạch Du Hằng tiếp nhận cơ thể, hắn mặt không đổi sắc giật giật cổ áo, xua đi hơi nóng sau khi vừa tắm rửa, một tay đút túi bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng của Mạn Huyền, hắn không hề dừng lại mà đi thẳng tới phòng của Thư Yến.
“Ai vậy?” Thư Yến còn chưa ngủ, vô cùng cảnh giác. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, anh lặng lẽ cầm thanh kiếm gỗ đào lên.