Song Trùng - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:41
Lượt xem: 3
Bạch Khởi hờ hững nhìn về phía nữ diễn viên kia, khẽ cau mày, rất khó để nhận ra.
Lúc nữ diễn viên nhận lấy lương khô, tay trái của cô ta hơi run lên. Cô ta để ý thấy ánh mắt như có như không của Bạch Khởi nên vội ngước lên nhìn anh, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà buông tay trái xuống, tay phải cầm lấy lương khô rồi lặng lẽ ăn.
Tất cả diễn ra trong chớp nhoáng nên mọi người cũng không để ý nhiều.
Châu Lâm đứng bên tay trái của nữ diễn viên nên đã chứng kiến tất cả. Ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Cô gái này có vấn đề.
Bạch Khởi làm như không thấy gì cả, cùng Vỹ Bách đi sang một bên, bất đắc dĩ gặm miếng lương khô khó nuốt.
Thư Yến được đạo trưởng Hoàng Lâm phân công đi rửa sạch chiếc bát đựng mực lúc nãy. Anh ta vô thức tìm kiếm bóng dáng gầy gò giữa đám đông. Khi nhìn thấy Bạch Khởi, anh ta ngập ngừng một lát rồi bưng bát đi tới.
Thư Yến hỏi thăm Bạch Khởi về những chuyện trước đó. Bạch Khởi mỉm cười đáp lại vài câu đơn giản, rồi chia sẻ với Thư Yến những manh mối mà anh đã nắm được.
Trong mắt Thư Yến lóe lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt anh ta sáng lên: "Không ngờ cậu lại có thể tìm hiểu được nhiều như vậy?"
"Chỉ là may mắn thôi." Bạch Khởi đáp lại ngắn gọn, không nói gì thêm.
Thư Yến nhìn anh. Dưới ánh trăng, chàng trai phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, gương mặt thanh tú nhã nhặn, chiếc cằm thon gọn. Anh ta không mang vẻ thanh cao sắc sảo xa cách, mà ngược lại ôn nhuận như ngọc thạch đã qua mài giũa, vừa khiêm tốn lại vừa gần gũi, bình dị.
Thư Yến từng đóng mấy bộ phim, đã chứng kiến quá nhiều diễn viên độc ác, hám lợi, không từ thủ đoạn. Anh ta không ngờ lại có người cởi mở, chân thành, không chút tâm cơ nào như vậy.
Bạch Khởi thật đặc biệt, thật lương thiện.
Bạch Khởi còn thông minh ngoài dự kiến. Anh ta hoàn toàn có thể bảo vệ được cậu ấy. Thư Yến nghĩ thầm, khóe miệng anh ta cong lên rất nhẹ. Cũng chỉ có Bạch Khởi mới không hề ác cảm với gương mặt của anh ta.
"Anh Thư Yến?" Vỹ Bách thấy anh ta ngơ người ra nên gọi một tiếng. Bạch Khởi cũng tò mò nhìn anh ta.
Thư Yến hoàn hồn, hơi lúng túng quay mặt đi, giơ chiếc bát trong tay về phía hai người: "Tôi đi tìm chỗ nào rửa cái bát này đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-61.html.]
Người Vỹ Bách thấp bé, đứng cạnh Thư Yến, mũi anh ta vừa chạm vào chiếc bát. Anh ta vô thức hít hà, hàng lông mày thưa thớt đột nhiên nhíu lại. Anh ta thầm nghĩ, mùi gà rừng này không đủ tanh, trong bát không có mùi tanh nồng của gà, chỉ có mùi nhàn nhạt.
Vỹ Bách theo ông mình, từng nhìn ông chế tạo đấu mực rất nhiều lần, cũng từng giúp ông vẩy mực. Mùi mực kia đều rất tanh tưởi, so ra thì mùi m.á.u trong bát này nhạt hơn một chút. Thực ra khác biệt không quá lớn, người bình thường sẽ không ngửi thấy rõ ràng. Bởi vì ngửi nhiều rồi nên Vỹ Bách mới chê mùi nhạt.
Cậu nghĩ có lẽ do m.á.u gà rừng nên mùi m.á.u mới nhạt, cũng không để bụng.
Thư Yến rửa bát xong quay trở về. Cả đoàn người chính thức lên đường. Tổng cộng chín đệ tử nhập môn, mỗi góc quan tài có hai người phụ trách thay phiên nhau nâng. Lại thêm một người phụ trách đỡ phía trước, đạo trưởng Hoàng Lâm đi trước dẫn đường.
Bạch Khởi được phân cùng Châu Lâm. Châu Lâm nhấc trước. Bạch Khởi để ý thấy Châu Lâm vẫn luôn như có như không mà nhìn trộm nữ diễn viên đi phía trước.
Nữ diễn viên kia tên là Mạn Huyền, chính là người run tay lúc phát lương khô.
Đến lượt Bạch Khởi thay ca nhấc quan tài. Bạch Khởi đang định đổi chỗ với Châu Lâm thì Bạch Du Hằng chủ động nói: "Bạch Khởi à, anh thay em đi. Đến nơi thì gọi em."
Giọng nói mang theo chút dụ dỗ.
Bạch Khởi vừa nghĩ đã biết ngay hắn vẫn còn đau đáu hai chữ "chồng ơi" chưa thành, thế nhưng có vẻ lần này bạn trai đã học được cách "tiền trảm hậu tấu", xem chừng định nhấc trước, sau đó ép anh gọi.
Bạch Khởi nhịn cười, đang định phối hợp với hắn một lần, vừa ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện Thư Yến đã giúp anh nâng một góc quan tài.
Bạch Khởi: "........" Anh cũng không dễ gì.
"Anh Thư Yến à, không cần như vậy đâu, anh vừa xong một ca, mau đi nghỉ ngơi đi." Anh trai trong đầu im như thóc, dường như đã rơi vào "tự kỷ", Bạch Khởi dở khóc dở cười muốn khuyên nhủ Thư Yến.
Thư Yến không đồng ý lắc đầu, giọng điệu không cho phép đôi co: "Vai cậu không gánh nổi, tay lại không thể nâng, bớt chút sức lực nghỉ ngơi đi, không cần phải lo cho tôi, tôi không sao đâu."
Bạch Khởi không nhịn được bật cười: "Anh Thư Yến à, tôi không yếu đuối như vậy, nâng quan tài không thành vấn đề, anh không cần phải đối xử với tôi như vậy, như vậy quá---"
Thư Yến chân thành nói: "Cậu không cần phải cố chịu đựng, cậu và tôi cùng một thế giới, quan tâm lẫn nhau là chuyện nên làm, không sao thật mà."