Song Trùng - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:12
Lượt xem: 2

Bạch Khởi cười đầy ẩn ý: "Sư bá à, câu "không có con" của sư bá là câu sư bá nói đúng nhất, cũng là câu cháu muốn tin nhất."

Đạo trưởng Sử Tác không hiểu: "Ý là sao?"

Bạch Khởi cười trừ, không giải thích gì thêm, gật đầu với đạo trưởng Sử Tác: "Sư bá à, cháu xin phép về trước."

"Ôi? Thằng nhóc này bị sao vậy, nói được nửa chừng lại bỏ đi!" Đạo trưởng Sử Tác lẩm bẩm phía sau.

Bạch Khởi khẽ nhếch môi, không quay đầu lại.

Không có con ruột, đương nhiên là để chỉ việc anh và anh trai chỉ có hai người nương tựa vào nhau, suốt cả cuộc đời.

【Tôi vừa nghe cái gì vậy, ôi đầu tôi!】

【Đến nước này rồi mà còn mơ mộng hão huyền? Đúng là trò đùa, chắc chắn là phim này "toang" rồi, ông già này đúng là lừa đảo!】

Gần ra khỏi rừng cây, Bạch Du Hằng, người trước đó bị Bạch Khởi làm cho "tức nghẹn" đột nhiên lên tiếng: "Bạch Khởi à, đừng nghe lão già kia nói lung tung."

"Hả?" Bạch Khởi hơi giật mình, "Em thấy ông ấy nói cũng có lý mà."

Bạch Du Hằng không đồng tình: "Sao lại không có con?"

Ánh mắt trong veo của Bạch Khởi hiếm khi hơi mờ mịt.

Bạch Du Hằng khẽ cười: "Anh có cả trăm triệu đứa con, sau này ngày nào cũng dẫn chúng đi thăm em, em sẽ không cô đơn đâu."

Bạch Khởi ngẩn người mấy giây. Một người bình tĩnh như anh mà mặt cũng nóng bừng lên, khẽ mắng một tiếng "Lưu manh" rồi bước nhanh hơn.

Trong đầu anh vang lên tiếng cười ha hả của Bạch Du Hằng.

Bạch Du Hằng khẽ thở dài, không để ai nghe thấy.

Bạch Du Hằng muốn nhìn dáng vẻ Bạch Khởi đỏ mặt vì mình. May mà hắn tạm thời không nhìn thấy, người khác cũng không có cơ hội. Chỉ khi ở trước mặt hắn, Bạch Khởi mới có thể thoải mái ngại ngùng như vậy.

Vì quá trình đuổi thi được tăng tốc gấp 0.5 lần, nên lúc Bạch Khởi quay trở lại chỗ cả nhóm, thì đạo trưởng Hoàng Lâm đang chế tạo đấu mực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-60.html.]

Đạo trưởng Hoàng Lâm nhận lấy bát m.á.u gà nhỏ mà nữ diễn viên đưa tới, sau đó lấy mấy hạt gạo nếp từ trong túi ra, đốt trên lửa rồi bỏ gạo nếp đã cháy đen vào trong bát, tiếp theo đổ mực vào bát, rồi khuấy đều.

Chiếc bát quái của đạo trưởng Hoàng Lâm khác với của Bạch Khởi, ở vành bát quái của đạo trưởng Hoàng Lâm có một cái rãnh. Ông đổ hỗn hợp m.á.u gà, gạo nếp và mực vào trong rãnh, đợi mực lấp đầy tám cạnh thì lại đổ mực ra, rồi rót vào trong chiếc đấu mực đã được chuẩn bị kỹ càng.

Đấu mực như vậy là coi như thành công.

Thư Yến và Giang Minh Bắc được sai đi vẩy mực lên quan tài. Chẳng bao lâu sau, thân quan tài trông như bị vẽ lưới cá lên trên.

Đạo trưởng Hoàng Lâm khẽ thở phào, lau giọt mồ hôi trên trán rồi nói với mọi người: "Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần phải thường xuyên chú ý thời tiết, đề phòng trời đột ngột đổ mưa, làm trôi mất lớp mực là được."

Bạch Khởi đợi đạo trưởng Hoàng Lâm rảnh tay thì thuật lại những lời mà đạo trưởng Sử Tác đã nói trước đó. Đạo trưởng Hoàng Lâm ngẩng đầu nhìn vào khu rừng ở phía đối diện đỉnh núi, vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu với anh.

Vỹ Bách đi tới, nhỏ giọng hỏi Bạch Khởi: "Anh à, lúc nãy em còn tưởng là trong quá trình vẩy mực thì cương thi đột nhiên tỉnh dậy chứ. Ai dè mọi việc lại thuận lợi như vậy? Đấu mực này thực sự có tác dụng sao? Chỉ cần trên quan tài vẫn còn chỉ mực thì dù cương thi có mạnh đến đâu cũng không thể thoát ra được? Vậy là xong rồi á??"

Vẻ mặt Vỹ Bách đầy vẻ hoài nghi, chẳng lẽ đám cương thi lại dễ dàng bị họ phong ấn như vậy sao?

Bạch Khởi trầm mặc không nói gì.

Vỹ Bách lại nói: "Hay là như lời đạo trưởng Hoàng Lâm nói, sẽ có mưa lớn bất ngờ? Rồi lớp mực bị trôi đi, cương thi lại xuất hiện..."

Bạch Khởi bình tĩnh đáp: "Cứ quan sát rồi xem sao. Kịch bản chính muốn tiếp diễn thì sẽ có cách riêng của nó."

Đạo trưởng Hoàng Lâm lên tiếng: "Mọi người nghỉ ngơi một canh giờ. Thời gian mà chủ thuê cho chúng ta không còn nhiều. Chúng ta phải đi cả ngày lẫn đêm mới có thể đưa quan tài trở về đúng giờ."

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, đạo trưởng Hoàng Lâm phát lương khô cho từng người. Bạch Khởi đang trò chuyện với Vỹ Bách thì chợt nghe thấy tiếng "soạt" một tiếng. Thì ra có người đánh rơi lương khô xuống đất.

"Xin lỗi, xin lỗi. Lúc nãy tôi lơ đễnh nên không cầm chắc. Có thể cho tôi thêm một phần nữa được không ạ?"

Bạch Khởi nhìn về phía bên kia.

Người lên tiếng chính là nữ diễn viên trước đó đã đưa bát m.á.u gà cho đạo trưởng Hoàng Lâm. Cô ta ngoài hai mươi, ngũ quan bình thường, nhưng gương mặt lại có nét gì đó quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Có vẻ như nữ diễn viên nhận thấy mọi người đều đang nhìn mình nên hơi lúng túng cúi gằm mặt xuống, vô thức kéo tay áo đạo bào.

Đạo trưởng Hoàng Lâm rất rộng lượng với nữ đệ tử của mình, đưa thêm cho cô ta một miếng lương khô.

Loading...