Song Trùng - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:10
Lượt xem: 3
Chiếc bát quái tinh xảo trong tay anh có hình bát giác với viền cạnh màu vàng. Nhìn nó có vẻ hấp thụ nhiệt, chắc là được làm bằng đồng thau. Ở giữa là một chiếc gương tròn, xung quanh gương có viền hình cánh sen, khiến cho toàn bộ chiếc gương và viền ngoài trông như một đóa hoa sen.
Đạo trưởng Sử Tác ân cần giải thích: "Chiếc gương này có thể soi ra chân tướng của yêu ma quỷ quái, nhưng cũng sẽ khiến chúng nổi giận. Vì vậy, hãy cẩn thận khi sử dụng. Viền kính hoa sen này có thể cảm ứng được cương thi. Chiếc bát quái này do ta chế tác tỉ mỉ. Nếu trong phạm vi một dặm có cương thi không được trấn áp, cánh sen sẽ tự động thu vào phía sau mặt gương, tuyệt đối không sai lệch. Nếu như cậu thấy thông báo, nhất định phải cẩn thận."
Bạch Khởi khẽ "ồ" một tiếng, nhận lấy chiếc bát quái rồi hơi gật đầu về phía đạo trưởng Sử Tác: "Đa tạ sư bá."
【Trời má, tôi vừa nói anh ta chưa có đạo cụ mà, giờ lại có luôn một cái này!!】
【Không biết cái này có mạnh bằng thanh kiếm gỗ đào tinh chế của Thư Yến không?】
【Chắc là không đâu, đồ của Thư Yến là dùng vĩnh viễn, còn của cậu ta chỉ dùng một lần.】
【Để tôi kể cho các bác nghe một chuyện còn đáng sợ hơn nè... Các bác không thấy là máy quay vẫn đang hướng về phía bên này sao?】
"Cậu mau quay về đi, nhớ kỹ lời ta dặn dò, nhớ nói lại với sư đệ ta là phải hết sức cẩn thận," Vẻ mặt đạo trưởng Sử Tác nghiêm túc hẳn ra. "Nếu xảy ra sơ suất gì trong quá trình vận chuyển quan tài thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó! Phải rồi, lúc quay về cậu cũng phải cẩn thận. Ở đây có rất nhiều đại quỷ mạnh mẽ, chưa kể đến mấy con quỷ tinh quái thì nhiều vô kể. Hôm qua ta còn gặp một con nữ quỷ quyến rũ người ta nữa đấy!"
Bạch Khởi đáp "Đã biết rồi" rồi chuẩn bị rời đi thì bị đạo trưởng Sử Tác níu tay áo lại. Bạch Khởi ngạc nhiên hỏi: "Sư bá còn gì dặn dò nữa ạ?"
Xung quanh nơi đây ít cây cối che khuất ánh trăng, nhờ ánh trăng sáng tỏ, đạo trưởng Sử Tác nhìn rõ gương mặt Bạch Khởi. Ông ta nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Khởi từ trên xuống dưới một lượt, ngoài vẻ kinh ngạc còn có chút kỳ quái, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì vô cùng hiếm có.
"Sao vậy?" Bạch Khởi không hiểu lắm.
Đạo trưởng Sử Tác tiến lại gần, cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau: "Cậu là nhất thể song..."
Bạch Khởi biến sắc, vội vàng che miệng đạo trưởng Sử Tác lại, nhỏ giọng nói: "Đừng nói."
【Song cái gì vậy?】
【Tôi cũng không nghe rõ.】
Đạo trưởng Sử Tác đẩy tay anh ra, cười nói: "Chứ còn không cho ta nói à? Sư bá ta đây cũng không tự làm mình xấu hổ. Chỉ là tướng mạo của cậu cho thấy duyên phận với người thân rất mỏng manh, thời thơ ấu khổ sở nhiều hơn là sung sướng, thông minh từ nhỏ lại còn đa mưu, vô tình nhưng lại trường tình. Vận mệnh rất bình thường, thậm chí có thể nói là tệ, nhưng nhờ có "Người ấy" nên mới hoàn toàn thay đổi vận mệnh, từ tuyệt cảnh gặp vận may, từ đó về sau luôn tỏa sáng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-59.html.]
(Trường tình: Ý chỉ tình cảm sâu lắng bền bỉ, lâu dài và kiên trì với một người hoặc một vật)
(Tuyệt xử phùng sinh: Trong chỗ c.h.ế.t lại tìm được đường sống)
Bạch Khởi hơi ngạc nhiên, đến khi hoàn hồn lại thì khẽ cười, nói: "Sư bá à, cháu không tin vào số mệnh."
Trong mắt đạo trưởng Sử Tác thoáng vẻ không đồng tình: "Có nhiều thứ vốn dĩ do ý trời, chứ không phải do người quyết định."
Bạch Khởi mỉm cười, không đáp lại.
Pet 1.0 sẽ không bị bệnh. Bệnh tinh thần... đương nhiên cũng là bệnh. Sự ra đời của anh trai, vốn là do nghịch mệnh mà thành.
Có thể nói trước giờ anh chưa từng bị bệnh, nhưng cũng có thể nói mười hai năm qua anh vẫn luôn mang trong mình căn bệnh ấy. Đây là sự chống lại gen của anh, là chiến thắng của anh.
Cho nên Bạch Khởi không tin vào chuyện số mệnh. Đương nhiên, anh cũng không phủ nhận đạo trưởng Sử Tác nói đúng một phần lớn. Thật sự là nhờ anh trai mà anh mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, từ đó nhìn thấy ánh sáng.
Vẻ mặt đạo trưởng Sử Tác có phần khó xử: "Có một câu này nói ra sợ cậu đau lòng, cậu có muốn nghe không..."
"Sư bá cứ nói đi." Bạch Khởi vốn không tin những chuyện này nên tâm lý rất bình thản.
Đạo trưởng Sử Tác xoa xoa hai bàn tay, thở dài: "Cậu nhớ phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, lời ta nói chưa chắc đã đúng đâu! Đừng để bụng nhé, biết đâu do ta "đạo sơ học cạn"... "
Đạo trưởng Sử Tác "làm nền" quá lâu khiến Bạch Khởi cũng hơi bất an: "Xin sư bá cứ nói thẳng."
Đạo trưởng Sử Tác do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Sau này, cậu không có con cháu..."
Bạch Khởi giật mình hai giây, rồi bật cười thành tiếng.
Anh còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm.
Chuyện con cái là một việc hết sức quan trọng, lại liên quan đến danh dự của dòng tộc, không người đàn ông nào không để ý. Đạo trưởng Sử Tác sợ anh buồn phiền nên vội vàng giải thích: "Chắc chắn là không có con ruột rồi, nhưng con nuôi thì chưa biết chừng!"