Song Trùng - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:04
Lượt xem: 1
Thư Yến nhấc con gà lên, quay đầu nhìn Bạch Khởi: "Cậu..."
Thư Yến lại nhìn sang Vỹ Bách đang đứng bên cạnh Bạch Khởi, hắn thoáng đổi giọng, có vẻ như vô tình nói: "Nếu... hai cậu cảm thấy tôi có ích, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Bảo vệ hai người là chuyện nhỏ."
Vỹ Bách hơi mở to mắt. Thư Yến muốn bảo vệ anh Bạch ư? Có khi Thư Yến còn chẳng đánh lại được anh Bạch ấy chứ?
Đương nhiên, cậu ta cũng đủ thông minh để không nói ra điều này. Dù sao thì Thư Yến cũng có ý tốt.
【Ồ, một "trùm" vũ lực như này mà lại lên tiếng muốn bảo vệ người khác, lời này có trọng lượng đấy!】
【Không hiểu sao Thư Yến lại đột nhiên chủ động như vậy nhỉ? Tự nhiên thấy anh ta cũng đáng yêu ra phết. Chứ không như trước kia, cứ lầm lầm lì lì như con nhím xù lông ấy.】
【Chắc là do huyết thống nên ngũ giác của Thư Yến có phần hơn người thường, tôi nhớ không nhầm chứ? Đã vậy còn gánh team đánh nhau nữa chứ, trâu bò thật! Trong bộ phim trước, chiến nhau với cương thi mà cứ thế gắng gượng đến tận rạng sáng, khiến cương thi gặp ánh mặt trời tự bốc cháy luôn, hahaha.】
【Xem ra bản thân không nhất thiết phải mạnh mẽ, "ôm đùi" cũng là một lựa chọn không tồi.】
【Hình như thanh kiếm gỗ đào của Thư Yến là đạo cụ "nhặt" được từ bộ phim trước thì phải?】
...
Ba người đang chuẩn bị quay trở lại, thì con đường rừng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng niệm chú.
"Thiên linh linh, địa linh linh, hành thi có linh, hành thi có tính!" Sau khi niệm chú xong, tiếng chuông tay lanh lảnh vang lên, cách cả khu rừng mà ba người Bạch Khởi vẫn có thể nghe thấy tiếng gì đó đang nhảy trên con đường, "Bộp", "Bộp", "Bộp", từng tiếng một, đều đặn nhịp nhàng.
Bạch Khởi và Thư Yến nhìn nhau, đồng thanh nói: "Đuổi thi!"
Thông thường, sau khi t.h.i t.h.ể biến thành cương thi cấp thấp, đạo sĩ sẽ nhận lời ủy thác của gia quyến, đến nhà họ để trấn áp cương thi, rồi đuổi chúng đến nghĩa trang riêng để chôn cất.
"Ái ui!" Đạo sĩ đuổi thi ở bên kia dường như gặp phải chuyện gì đó, tiếng cương thi nhảy và chuông reo đột ngột dừng lại.
Thư Yến cau mày: "Có qua xem không?"
Bạch Khởi gật đầu, ba người nhanh chóng vượt qua khu rừng, đi đến con đường nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-56.html.]
Cuối con đường cỏ mọc um tùm, vị đạo sĩ già với mái tóc hoa râm đang ôm eo ngồi bệt dưới đất. Những tờ tiền giấy trong tay ông rơi vương vãi khắp nơi, chiếc đèn hoa sen dùng để dẫn đường cho cương thi cũng đổ nghiêng ngả. Phía sau ông ta, bảy tám con cương thi mặc đồ triều Thanh cũng bắt chước ông ta ngồi bệt xuống đất, ôm eo, cảnh tượng trông vô cùng buồn cười.
"Ôi trời ơi, đau c.h.ế.t mất! Ta là người bị gãy eo chứ không phải là bọn mi! Bọn mi đừng có học theo ta chứ!"
Khi đuổi thi, đạo sĩ sẽ dán bùa chú lên trán cương thi để trấn áp chúng, sau đó dùng đèn hoa sen để dẫn đường. Theo tiếng chuông leng keng, cương thi sẽ làm những động tác giống như đạo sĩ. Đạo sĩ đi về phía trước, chúng cũng tiến về phía trước; đạo sĩ tránh chướng ngại vật trên đường, chúng cũng lặp lại hành động tương tự. Bằng cách này, đạo sĩ có thể đuổi cương thi đến nghĩa trang.
"Không xong rồi, lửa sắp tắt!" Vị đạo sĩ già nhìn chiếc đèn hoa sen rơi xuống đất, kêu lên một tiếng thất thanh, vội vàng lấy hộp diêm trong đạo bào ra. "Ôi tiêu rồi, hết diêm rồi!"
Ánh lửa trong chiếc đèn hoa sen dẫn đường đã yếu ớt, gần như sắp lụi tàn.
Nếu đèn hoa sen tắt ngúm, cương thi sẽ không nhảy về phía trước theo sự chỉ đạo của đạo sĩ nữa, mà sẽ nhảy lung tung tứ phía. Đến lúc đó, muốn tập hợp chúng lại sẽ vô cùng khó khăn.
Bạch Khởi cảm thấy sự xuất hiện của vị đạo sĩ già này quá mức trùng hợp, hơi gượng ép, cứ như thể là một chi tiết được sắp đặt sẵn trong phim kinh dị vậy. Suy nghĩ vài giây, anh mỉm cười và tiến tới.
Vị đạo sĩ già chợt nghe thấy có người đến gần, ông ta đang ngồi bệt dưới đất liền ngẩng đầu lên đầy cảnh giác. Khi thấy người đến mặc đạo bào, khí thế hùng hổ, ông ta liền lớn tiếng quát: "Cậu đừng hòng cướp mất "mối làm ăn" của ta! Ta làm được!"
Cùng hành nghề mà lại đi tranh giành mối, tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Bạch Khởi: "........."
Bạch Khởi ngồi xuống, lấy chiếc bật lửa trong túi áo ra và giúp ông ta châm lại đèn hoa sen.
Vị đạo sĩ già lập tức cười hề hề, gương mặt trở nên hiền từ: "Tiểu huynh đệ, vật này của cậu hay thật đấy! Cho ta mượn chơi được không?"
Bạch Khởi hơi ngớ người ra một chút, nghĩ bụng đây cũng chẳng phải là món đồ gì đáng giá, nên anh đưa chiếc bật lửa cho ông ta.
【Độ thiện cảm của NPC đạo trưởng Sử Tác tăng 10 điểm.】
Bạch Khởi hơi ngạc nhiên, hóa ra có thể tăng độ thiện cảm với NPC sao? Vậy là suy đoán trước đó của anh đã đúng.
Vỹ Bách và Thư Yến cũng đi theo phía sau.
Lũ cương thi cấp thấp đã bị khống chế này cũng không quá nguy hiểm, cả ba người đều thả lỏng tinh thần.