Song Trùng - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:53:02
Lượt xem: 0

Bạch Khởi cởi túi gạo nếp bên hông xuống, ước lượng sơ qua hai cái, rồi nhướng mày.

Thư Yến hiểu ý anh, đồng thời cũng không khỏi ngạc nhiên trước Bạch Khởi.

Bạch Khởi khác với hình tượng họa sĩ mà anh ta vẫn hình dung. Mặc dù trông nho nhã yếu đuối, nhưng người này không hề "máy móc" chút nào, mà cũng chẳng thiếu kỹ năng sinh tồn.

【Hỏi: Ngoài trừ trị cương thi ra, gạo nếp còn có tác dụng gì?】

【Dùng để dụ gà á hahaha, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?】

【Khả năng ứng biến của cậu ta khá đấy, rất thú vị.】

Bạch Khởi chọn một bãi cỏ bằng phẳng, mở miệng túi, rải một hàng dài gạo nếp xuống đất, sau đó đi sang một bên, thản nhiên dựa vào thân cây chờ đợi.

Chừng mười mấy phút sau, một con gà rừng trống xuất hiện ở phía cuối bãi cỏ. Nó dè dặt nhìn xung quanh, xác nhận không có gì nguy hiểm, liền vui vẻ bắt đầu mổ số gạo nếp trên bãi cỏ.

Vì đôi mắt bị mù nên thính giác của Vỹ Bách rất nhạy bén. Cậu ta kiềm chế sự phấn khích, nhỏ giọng nói: "Anh Bạch ơi! Có gà thật này! Giờ chúng ta bắt thế nào? Em nhớ hình như gà rừng biết bay thì phải..."

Đối với chuyện nhỏ nhặt như vậy, Bạch Khởi rất tự giác "mời" bạn trai nhà mình ra tay.

Vài giây sau, Bạch Du Hằng xuất hiện, thản nhiên nói: "Tiểu Bạch à, dạo này anh không hài lòng với việc em gọi anh là bạn trai với anh trai."

Ý tứ rất rõ ràng, không nên quá lộ liễu, hắn đang giở trò đùa bỡn, muốn dùng một con gà để đổi lấy một tiếng "chồng ơi".

Bạch Khởi ngẩn người mất ba giây mới kịp phản ứng lại.

Bên nhau ba năm, Bạch Khởi chưa từng bị ép gọi một từ xấu hổ như vậy.

Trên gương mặt trắng mịn của Bạch Khởi ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, không hề tỏ ra lúng túng: "Anh mà bắt được... thì em gọi."

Rõ ràng giọng nói rất nhỏ, mặt cũng nóng lên, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.

"Bạch Khởi?" Thư Yến phát hiện Bạch Khởi đang ngẩn người, khẽ gọi anh một tiếng. Thấy anh không phản ứng, hắn dời mắt sang con gà kia, rồi từ từ siết chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay.

Bạch Khởi hoàn hồn lại: "Tôi có cách bắt gà --"

Anh còn chưa kịp nói hết câu thì thấy Thư Yến đã vung thanh kiếm gỗ đào lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-55.html.]

Một giây sau, tiếng gà kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng.

Bạch Du Hằng vừa bước ra đã nhìn thấy con gà c.h.ế.t thảm, đôi mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm.

Bạch Khởi không nhịn được, bật cười thành tiếng ngay trong đầu Bạch Du Hằng.

Bạch Du Hằng vẫn còn "ấm ức" vì hai chữ "chồng ơi" mà mình vất vả lắm mới "dụ" được, liền nghĩ cách "vớt vát": "Tiểu Bạch à, hay là mình đổi con gà khác đi. Em muốn bao nhiêu con cũng được."

Bạch Khởi "chơi xấu": "Không cần, em chỉ muốn con gà này thôi, nhất định phải là con gà này."

Đạo trưởng Hoàng Lâm đang cần m.á.u gà, mà gà thì đã c.h.ế.t rồi, một lúc nữa m.á.u sẽ đông lại mất. Thư Yến tranh thủ thời gian, định bụng sẽ chạy tới mang con gà c.h.ế.t trở về. Hắn nghiêng đầu, chợt phát hiện sắc mặt Bạch Khởi đứng bên cạnh mình vô cùng âm trầm, ánh mắt dữ dằn, hiểm ác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Rõ ràng chỉ một giây trước thôi, anh ta còn cười rất dịu dàng mà.

Thư Yến không ngờ lại có người thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, cứ ngỡ là mình nhìn nhầm. Hắn ngập ngừng nói: "Hình như tôi bắt gà... cậu có vẻ không vui thì phải..."

Bạch Du Hằng cắt ngang lời hắn, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Tôi vui lắm."

Đến cả Thư Yến vốn không tinh ý cũng nghe ra được cái giọng nghiến răng nghiến lợi này. Hắn không khỏi nhìn chằm chằm Bạch Khởi, lại thấy anh ta nở một nụ cười ôn hòa: "Anh Thư Yến, làm tốt lắm."

Anh ta đã cố gắng hết sức kiềm chế, mím chặt môi, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên, như thể vừa gặp phải chuyện gì thú vị lắm, nhưng lại không tiện để người khác biết, chỉ dám lén lút vui vẻ một mình.

【Người này trở mặt nhanh thật.】

【Trở mặt không một kẽ hở, đáng sợ!】

Anh cười híp cả mắt, đôi mắt trong veo như nhìn thấu mọi ngọn ngành, không chút tâm cơ nào, đối xử chân thành với tất cả mọi người, vô cùng cuốn hút. Bởi vì gương mặt mà hiếm khi Thư Yến được khen ngợi thẳng thừng, cũng chưa từng gặp ai có thể cười tươi rạng rỡ mà không chút thành kiến nào với mình, nên nhất thời tim hắn gợn sóng, lặng lẽ quay mặt đi, tiến về phía xác con gà trên bãi cỏ.

Bạch Khởi và Vỹ Bách cũng đi theo về phía xác con gà.

Vốn dĩ Thư Yến đi trước, nhưng do dự một chút, hắn khẽ chậm bước lại, đợi Bạch Khởi tới cùng, rồi thật thà hỏi: "Có chuyện gì vui lắm à?"

Bạch Khởi nghĩ tới anh trai mình, trong mắt cũng ánh lên ý cười: "Không có gì. Anh Thư Yến à, anh làm tốt lắm, cực kỳ tốt."

Hai chữ "cực kỳ" được nhấn mạnh, mang theo chút trêu chọc.

"Chỉ là g.i.ế.c một con gà thôi mà." Thư Yến lại quay mặt đi, ở chỗ Bạch Khởi không nhìn thấy, nửa bên mặt không có vảy cá thoáng ửng đỏ.

Loading...