Song Trùng - Chương 520
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:28:18
Lượt xem: 0
Con đường đó là đường sống hay đường chết, họ phải tự mình bước đi mới có thể biết được.
Đến khi đó, dù họ có hối hận hay không, cũng không còn liên quan gì đến anh nữa, anh cũng chẳng còn bận tâm.
Tri Nhiên thầm nghĩ, nếu thật sự có kiếp sau, anh muốn trở thành một người ích kỷ và lạnh lùng, không còn quan tâm đến thế sự ngoài kia nữa.
Anh đã biết được chân tướng của thế giới này rồi.
Lúc này, trong tâm trí anh chỉ còn hình bóng của Du Hằng.
Trong suốt những năm tháng qua, hắn chính là người mà anh cảm thấy có lỗi nhiều nhất.
Bởi vì anh đã quá cố chấp, không chịu rời khỏi nơi này.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi tự vẫn, Tri Nhiên nhẹ nhàng nói với Du Hằng trong tâm trí: "Từ nay về sau, trái tim em sẽ chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của anh."
Trong giọng nói ấy, ẩn chứa sự áy náy, sự bình tĩnh, và cả một tình cảm thắm thiết.
Du Hằng chỉ khẽ mỉm cười và đáp lại: "Tri Nhiên à, anh muốn bảo vệ em trong cả hai kiếp sống."
...
Trong bóng đêm tĩnh lặng, một lời tiên tri vang vọng trong tâm trí của những người đang đứng tại nơi này, khiến cho họ không khỏi rùng mình.
—— "Ta còn sống, các ngươi cũng phải chết, ta c.h.ế.t đi, các ngươi cũng không thể sống sót."
Đó là câu nói cuối cùng mà vị ảnh đế để lại trước khi lìa đời, nhưng bọn họ lại không thể nào hiểu được hàm nghĩa ẩn chứa trong đó.
...
Mộng cảnh tiếp tục chuyển động.
Thân xác của Tri Nhiên tan rã, nhưng linh hồn anh vẫn tồn tại một cách độc lập.
Nhờ vào tâm nguyện đã giao ước với ứng dụng, linh hồn của anh được bảo toàn, và dần dần trở nên cường đại hơn theo năm tháng.
Bảy năm dài đằng đẵng trôi qua, linh hồn anh cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, và anh bắt đầu hành trình tìm kiếm một thân thể phù hợp để tái sinh.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa thể tìm thấy một thân thể nào có độ tương thích cao, cho đến khi anh bất ngờ cảm nhận được những sóng âm kỳ lạ phát ra từ chính gen di truyền của mình.
Dường như, gen của anh đang không ngừng kêu gọi anh, dẫn dắt anh đến một nơi nào đó.
Linh hồn Tri Nhiên nửa tỉnh nửa mê, bay theo bản năng đến một căn nhà.
Trước nhiều dụng cụ tinh xảo, một ông lão đang nghiên cứu gen của anh, muốn tạo ra phôi thai.
Trước khi phôi thai thành hình, Tri Nhiên nhập vào đó.
Đó là thân thể tạo từ gen của anh, linh hồn cũng là của anh, hoàn toàn phù hợp.
...
Tri Nhiên và Du Hằng cùng mất ký ức, linh hồn Du Hằng ngủ say trong thân xác Tri Nhiên.
Mười năm sau, Tri Nhiên gặp nguy hiểm, kích động Du Hằng thức tỉnh, cứu anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-520.html.]
Với Du Hằng, bảo vệ anh là ý nghĩa cuộc đời.
Lúc đó, hắn chỉ coi anh là một cậu bé đáng thương.
Tri Nhiên đặt lại tên cũ cho Du Hằng.
...
Tri Nhiên lớn lên.
Anh ích kỷ, lạnh lùng, chỉ quan tâm đến Du Hằng.
Đến khi giấc mộng dần tan biến, bóng lưng thanh thoát kia khẽ xoay người.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, đó chính là dung mạo của Bạch Khởi.
Một vẻ đẹp ôn hòa, thanh tú, nhã nhặn đến lạ thường.
Tri Nhiên đã lùi vào quá khứ xa xăm, giờ đây chỉ còn lại Bạch Khởi.
Thấy Bạch Khởi tỉnh lại, Vỹ Bách vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống trước sofa, ân cần hỏi han.
"Tôi không sao." Bạch Khởi mỉm cười trấn an.
Chu Khai bước vào, thấy Bạch Khởi ngồi trên sofa, liền khựng lại.
Vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng mang đến cảm giác khác biệt.
Một sự thay đổi nhỏ bé khó tả, khiến người ta hoang mang, sợ hãi.
Vỹ Bách mải lo lắng nên không nhận ra, Chu Khai nhìn một lúc, sắc mặt hoảng sợ.
Người trên sofa từ từ ngồi dậy, ngước nhìn anh ta, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng.
"Cậu... là ai?" Chu Khai hỏi.
Bạch Khởi ngạc nhiên.
Anh nhận ra Chu Khai, kẻ từng là bạn của Cực Nguyên, rồi cùng Túc Hoàng tấn công Cực Nguyên.
Chu Khai không chết, có lẽ đã rời khỏi tổ chức Pet trước khi anh thực hiện tâm nguyện của Cực Nguyên.
Tâm nguyện của Cực Nguyên chỉ là hủy diệt tổ chức Pet, rời khỏi tổ chức sẽ không bị ảnh hưởng.
Bạch Khởi không muốn xử lý anh ta, chuyện này để Cực Nguyên tự giải quyết.
Thấy Bạch Khởi im lặng, Chu Khai thất thố, gặng hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Hứa Thanh vừa bước vào phòng, liền chứng kiến cảnh Chu Khai đang lớn tiếng tranh cãi với Bạch Khởi, cậu ta lập tức nổi giận, chỉ muốn xông lên đẩy Chu Khai ra ngoài.
Bạch Khởi khẽ liếc nhìn Hứa Thanh, ra hiệu cho cậu ta rằng không có chuyện gì, sau đó anh quay sang mỉm cười với Chu Khai, cất giọng bình thản nói: "Tôi là Bạch Khởi."
Chu Khai lắc đầu nguầy nguậy, giống như đang nói mê sảng, trong đôi mắt ngập tràn vẻ kinh hãi: "Không... cậu chính là hậu duệ của Bán Thần, gen của Bán Thần đã thuận lợi quay trở về với huyết thống Bán Thần, bổ sung năng lực cho cậu, đúng... đúng không?"
Cuối cùng Chu Khai cũng nhớ ra, đó chính là... khí chất quen thuộc của Bán Thần.
Trước đây, Túc Hoàng đã từng triệu hồi thành công hư ảnh của Bán Thần, để lại một ấn tượng không thể nào xóa nhòa trong tâm trí anh ta, và bây giờ, anh ta lại cảm nhận được khí chất mờ ảo đó trên người Bạch Khởi.