Song Trùng - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:52:56
Lượt xem: 4

Thư Yến liếc nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ đang chìa ra trước mặt mình, ánh mắt anh dừng lại một chút, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Mặc dù chàng trai trước mặt mặc đạo bào trông rất tự nhiên phóng khoáng, nhưng cái khí chất tao nhã thân thiện khó mà diễn tả thành lời kia, cùng với ánh mắt hết sức bình thản của anh khiến Thư Yến cảm thấy thoải mái lạ thường.

Đã rất lâu rồi anh không được mọi người đối xử một cách bình đẳng, cởi mở như vậy. Thư Yến có chút lúng túng đưa tay ra, nắm lấy tay Bạch Khởi.

Bạch Khởi hơi ngạc nhiên khi Thư Yến nhận ra mình. Thư Yến nói thẳng: "Trước khi tham gia vào cái app này, tôi từng xem triển lãm tranh của cậu. Chúng ta là người cùng một thế giới, nhưng cậu ta thì không."

Thư Yến có vẻ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Bạch Khởi và Vỹ Bách trước đó, nên đã lên tiếng giải thích cho họ hiểu rõ hơn.

Bạch Khởi thoáng rùng mình, vậy là thật sự có những thế giới khác nhau sao?

Bạch Khởi liếc nhìn gương mặt chằng chịt vảy cá của Thư Yến. Rõ ràng Thư Yến không phải là người bình thường, vậy thì thế giới của anh ấy còn có những điều gì mà anh chưa biết?

Vỹ Bách vẫn còn ngạc nhiên: "Anh à, anh còn là họa sĩ á? Anh nổi tiếng lắm hả? Không phải lần trước anh nói anh vẽ bằng tâm hồn chứ tay thì...?"

Vỹ Bách cảm thấy như mình vừa bị lừa một cú đau điếng.

Bạch Khởi đang định ậm ừ cho qua thì Thư Yến lên tiếng: "Cậu ấy là họa sĩ kinh dị nổi tiếng ở thế giới của chúng tôi."

Vỹ Bách cuối cùng cũng biết được nghề nghiệp thật sự của Bạch Khởi, cậu ta không khỏi cảm thán một tiếng. Cậu cứ ngỡ Bạch Khởi là gian thương hoặc tội phạm, ai ngờ lại là một nghệ sĩ chẳng liên quan gì đến những chuyện đời thường.

Thư Yến ôm thanh kiếm của mình, nói: "Chắc hai cậu mới tham gia phim cương thi lần đầu, có thể đi theo tôi, tôi sẽ dẫn hai cậu."

Gương mặt anh ta không có biểu cảm gì dư thừa, đứng đó, cao lớn trầm mặc, trông rất đáng tin cậy.

Bạch Khởi ngạc nhiên mất mấy giây, không nhịn được mà bật cười. Chẳng lẽ trông anh quá nhỏ yếu nên mới được người ta chủ động bảo vệ sao?

【Lần đầu tiên tôi thấy Thư Yến nói nhiều như vậy.】

【Anh ta là họa sĩ á? Trông có vẻ vô dụng.】

【Vừa vào đã có Thư Yến bảo vệ, hai người họ may thật đấy.】

Vỹ Bách theo bản năng muốn khoe khoang "chiến tích" của Bạch Khởi với Thư Yến, nhưng Bạch Khởi đã lên tiếng: "Cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-52.html.]

Thư Yến có ý tốt, anh không cần phải từ chối, có qua có lại cũng là điều nên làm.

Giang Minh Bắc thấy Thư Yến trò chuyện vui vẻ với hai "tên tốt thí", khẽ cười nhạo một tiếng, thầm mắng anh ta không biết điều, rồi đi đến chỗ Châu Lâm.

Châu Lâm lên tiếng: "Đã đủ người rồi, đi đến chỗ NPC thôi."

Dưới bầu trời u ám và gió lớn, cả nhóm chín người theo chỉ dẫn của app đi xuống núi.

Lúc này, dưới chân núi có một đạo sĩ già mặc áo hoàng bào đứng thẳng người trước một cái hố. Chắc hẳn đây chính là đạo trưởng Hoàng Lâm mà app vừa nhắc đến.

Đạo trưởng Hoàng Lâm tóc đã hoa râm, trông khoảng năm, sáu mươi tuổi. Gương mặt góc cạnh của ông toát lên vẻ cứng nhắc. Ông đang cầm một chiếc bát quái, khom lưng vừa đi vừa xem xét, cuối cùng dừng lại ở một vị trí.

Bát quái đã ngừng xoay, báo hiệu quan tài nằm ngay bên dưới. Đạo trưởng Hoàng Lâm ra lệnh cho cả nhóm đào xuống, nhưng phải thật cẩn thận để không làm hỏng quan tài.

Sau một giờ đào bới, họ tìm thấy một cỗ quan tài bằng vàng dài hai mét, cao một mét. Màu sắc của nó hơi khác biệt ở bốn góc so với phần thân quan tài.

Vẻ mặt của Đạo trưởng Hoàng Lâm trở nên khó coi khi nhìn thấy hình dáng của chiếc quan tài.

"Đồng giác kim quan," Bạch Khởi khẽ nói.

(Đồng giác kim quan: Dịch thô là quan tài vàng có góc được làm bằng đồng.)

Thư Yến bất ngờ nhìn Bạch Khởi một cái.

Vỹ Bách nghe thấy bốn chữ quen thuộc này thì vô thức kéo Bạch Khởi lùi lại phía sau: "Anh à, trong quan tài này khả năng cao là... cương thi đấy."

Theo lẽ thường, khi hạ táng t.h.i t.h.ể đã có dấu hiệu thi biến, người ta mới dùng quan tài được làm bằng gỗ thường. Còn "đồng giác kim quan" được dùng để trấn trụ những t.h.i t.h.ể có nguy cơ tiếp tục thi biến.

Hiển nhiên Châu Lâm cũng biết tình hình này, hắn tiến lên hỏi đạo trưởng Hoàng Lâm: "Sư phụ, bây giờ nên làm thế nào?"

Sắc mặt đạo trưởng Hoàng Lâm nghiêm lại, ông trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mở quan tài ra."

Để đảm bảo an toàn cho mọi người trong quá trình vận chuyển quan tài, việc kiểm tra tình hình bên trong là điều bắt buộc. Theo lời kể của chủ nhân ngôi mộ, chiếc quan tài này đã được chôn cất cách đây 20 năm. Sau hơn hai thập kỷ, không ai biết được t.h.i t.h.ể bên trong đã biến đổi đến mức nào.

Bốn người được giao nhiệm vụ cạy đinh quan tài. Thư Yến dùng chân đá mạnh vào nắp quan tài để mở ra. Đạo trưởng Hoàng Lâm vừa nhìn vào bên trong, sắc mặt ông lập tức tái mét, thốt lên: "Không xong rồi! Phát phúc ... mà còn là... phụ tử đồng quan!"

(Phụ tử đồng quan: Cha con cùng nằm trong một quan tài)

Loading...