Song Trùng - Chương 514
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:28:00
Lượt xem: 1
Tất nhiên, không có gì đáng thương, vì Bạch Khởi rồi cũng sẽ như vậy.
Gã g.i.ế.c Bạch Khởi, Bạch Khởi g.i.ế.c gã, rồi sẽ có người g.i.ế.c Bạch Khởi.
Đó là cái số của ảnh đế.
"Ta sẽ đợi cậu ở dưới." Túc Hoàng mỉm cười, ánh mắt rực sáng.
Bạch Khởi đột nhiên bật cười, một nụ cười khó hiểu. Anh không quay đầu lại, hỏi ngược: "Anh có biết vì sao ảnh đế không có kết cục tốt không?"
"Vì sao?"
Bạch Khởi im lặng, rồi lại cười hỏi: "Túc Hoàng, nguyện vọng cuối cùng của anh, là trở thành thần, đúng không?"
Túc Hoàng như nghẹn thở.
"Đối với anh, gen người là thứ ti tiện, nên anh muốn thoát khỏi giống loài này. Chỉ có thần thánh mới hoàn mỹ, chỉ khi thành thần, anh mới chấm dứt được cơn ác mộng bị người đời phán xét. Anh thích phân tích nhược điểm và chỉ trích người khác, vì anh cũng từng phải chịu đựng điều đó, đúng không?"
"Đủ rồi!" Túc Hoàng mất kiểm soát lần nữa.
Bạch Khởi tiếp lời: "Con người không học được cách dừng lại, nhưng đó không phải điều xấu. Văn minh rực rỡ ngàn năm cũng được xây dựng từ những khát vọng 'muốn có' và 'muốn thoát khỏi'. Anh không sai, nhưng tôi cũng chưa chắc đã đúng."
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Túc Hoàng cười gằn, "Cậu thử hỏi xem, có ai trong số những diễn viên chìm trong đau khổ không muốn thành thần?"
Bạch Khởi mỉm cười: "Tôi không muốn."
Túc Hoàng sững người.
"Vì thần thánh chưa chắc đã hoàn mỹ, chưa chắc đã thoát khỏi nhân tính."
Đồng tử Túc Hoàng co lại.
Bạch Khởi nói, giọng điệu bình thản: "Thành thần có lẽ chỉ là điều ước ao khi chưa đạt được, có được rồi cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Vì sinh mệnh là một vòng luân hồi bất tận. Anh cho rằng 'thành thần' là điểm cuối, nhưng có thể đó chỉ là một khởi đầu mới. Rốt cuộc, sinh mệnh có điểm cuối hay không? Tôi không biết."
"Tôi từng tự đặt ra vô số điểm cuối. Thời thơ ấu, tôi nghĩ chỉ cần có người quan tâm là thế giới đã viên mãn. Nhưng lớn lên, tôi nhận ra mình còn có thể ước ao nhiều hơn nữa."
"Thành thần rồi thì sao? Anh đã từng nghĩ đến chưa?" Bạch Khởi hỏi.
Túc Hoàng luôn tin rằng, gã biết điều gì là tốt nhất cho mình, khi nào nên dừng chân.
Vì vậy, gã tin rằng, lời nguyền tử vong của ảnh đế sẽ không ứng nghiệm với mình.
Bàn tay Túc Hoàng bấu chặt thành quan tài, ngón tay trắng bệch, móng tay ghim sâu vào gỗ.
Một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm.
Hóa thần, liệu có phải chỉ là một màn kịch?
"Đạo cụ hồi sinh của cậu là gì?" Túc Hoàng đột ngột hỏi, giọng khàn đặc.
Bạch Khởi ngạc nhiên, không ngờ Túc Hoàng cận kề cái c.h.ế.t vẫn còn quan tâm đến chuyện vụn vặt.
Anh thản nhiên đáp: "Một trang giấy trắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-514.html.]
Gương mặt u ám, đầy tử khí của Túc Hoàng bỗng trở nên méo mó, gã như phát điên: "Công dụng của đạo cụ thế nào?"
Bạch Khởi nhíu mày, không hiểu vì sao Túc Hoàng lại phản ứng dữ dội như vậy, anh giải thích: "Một trang giấy có thể vẽ ra bất kỳ đạo cụ màu đỏ cấp trung nào."
Túc Hoàng trừng mắt kinh hoàng, cơ thể run rẩy, trong mắt hiện rõ sự kích động và sợ hãi tột độ: "Cậu là... cậu là..."
Bạch Khởi hoang mang: "Tôi là gì?"
Phía sau Túc Hoàng, nắp quan tài khổng lồ sập xuống.
Quan tài đóng kín, mọi thứ kết thúc, Túc Hoàng c.h.ế.t sau phiên tòa xét xử.
Bạch Khởi khẽ cau mày, những lời Túc Hoàng chưa nói hết khiến lòng anh không khỏi băn khoăn.
Anh quay lại bên quan tài Túc Hoàng, thử mở nắp. Nắp quan tài dễ dàng mở ra, nhưng Túc Hoàng đã tắt thở.
Bạch Khởi định rời đi thì điện thoại Túc Hoàng rơi ra khỏi túi.
Màn hình lóe sáng, hiện lên giao diện tâm nguyện của Túc Hoàng. Bạch Khởi vô tình thấy tâm nguyện đầu tiên: "Loại bỏ những mặt tiêu cực trong gen người", và tâm nguyện thứ hai là...
Phục sinh Nghiêu Nhật.
Có những người tưởng chừng vô tâm, nhưng sâu thẳm vẫn còn chút chân tình.
Chân tình hay giả dối, chỉ người trong cuộc mới rõ, thậm chí có lẽ chính họ cũng không phân định được.
Bạch Khởi không muốn tò mò chuyện riêng của người khác, anh rời khỏi khu thẩm phán.
...
Khi tỉnh lại, thiên sứ thì thầm bên tai anh, hứa rằng những người bạn của anh sẽ sớm tỉnh lại.
Những trái tim anh tìm được đã hồi sinh họ.
Bạch Khởi yên tâm rời khỏi lâu đài cổ, ngồi xuống bậc thang đá bên ngoài chờ đợi.
Anh cử động đôi chân cứng đờ vì nằm lâu trong quan tài, rồi lấy t.h.u.ố.c lá trong túi ra, châm lửa trong bóng đêm.
Hít một hơi, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Những áp lực vô hình đã tan biến, Cực Nguyên không c.h.ế.t oan, anh vẫn còn sống.
Túc Hoàng đã chết, tổ chức Pet đã sụp đổ.
Giờ đây, anh không cần phải gồng mình trở thành Bạch Khởi trong sự kỳ vọng của người khác nữa. Anh có thể bình thản là Bạch Khởi của Bạch Du Hằng.
"Anh à." Bạch Khởi ngoan ngoãn gọi.
"Mọi chuyện kết thúc rồi." Bạch Du Hằng dịu dàng đáp.
"Vâng." Bạch Khởi khẽ trả lời.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự "viên mãn" mà lá bài "The World" tượng trưng. Dù chỉ ngồi một mình, anh vẫn cảm thấy bình yên như đang trong vòng tay Bạch Du Hằng.
Điếu thuốc cháy đến cuối, trong làn khói mờ ảo, ánh nắng ban mai rọi xuống.