Song Trùng - Chương 513

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:27:58
Lượt xem: 0

Nó là "The Magician", đã thấu hiểu bài học mà lá bài này truyền tải: mượn sức mạnh của vạn vật trong vũ trụ.

Nó đã khám phá ra chân lý của cuộc đời, từ đơn giản đến phức tạp, rồi trở về nguyên sơ. Nó hiểu rằng, mọi sự đoạn tuyệt rồi cũng sẽ quay về điểm khởi đầu, cuộc đời chỉ là một vòng luân hồi.

Giữ trọn sơ tâm, kiên định không rời, có thủy có chung.

Trò chơi tarot u ám này chỉ là một bước đệm nhỏ trên hành trình của nó, nhưng lại là cánh cửa mà ít người dám bước qua, là tiếng gọi tử thần, là màn đêm đen tối của sự diệt vong.

Kẻ thì hóa hư vô, người lại vang danh thiên cổ.

Nó sẽ được chở che mãi mãi, và xứng đáng được chở che mãi mãi.

Trời xanh đã ban cho nó phúc phần lớn lao.

Những âm thanh khe khẽ vang lên trong khu thẩm phán, như thể dòng sông thời gian ngàn năm tan chảy, như thể mùa xuân vội vã trôi qua không trở lại.

Ranh giới sinh tử vốn dĩ là hai bờ đối lập, nhưng chính nghĩa sẽ mãi mãi không bị bóng tối khuất phục.

Khi cánh cửa sự sống mở ra, con đường tử vong kia cũng hóa thành tử lộ thực sự.

...

Trong khi thiên sứ phán xét, màn hình rạp chiếu liên tục tua lại những thước phim.

Từng nút thắt kịch bản khó hiểu, giờ đây được bóc tách tỉ mỉ, phân tích cặn kẽ cho khán giả.

Trò chơi tarot dần dần hé lộ toàn bộ bí ẩn.

...

【Biết là phá hỏng không khí, nhưng em vẫn phải thốt lên... Đờ mờ!!】

【Không thể tin được, nếu vậy thì con đường sống chẳng phải là... chẳng phải là...】

【Không nói nên lời à? Để tôi nói hộ cho! Khởi Thần đúng là đỉnh của đỉnh! Túc Hoàng tiêu đời rồi!!】

【Quá sức tưởng tượng, cứ tưởng Bạch Khởi chỉ ở tầng hai, ai ngờ anh ấy đã leo lên tầng mười rồi.】

【Thật sự quá đỉnh... Chỉ một ánh mắt của thiên sứ, thắng bại đã định đoạt!】

【Khoan đã! Vậy việc bóp nát trái tim... chẳng lẽ trừ Túc Hoàng và Tích Vũ, tất cả những người khác đều sống sót? Nếu đúng là vậy thì đáng sợ thật sự... Kinh khủng nhất là Túc Hoàng vẫn đinh ninh mình là người chiến thắng!】

【Huhu, em theo đuôi từ đầu đến giờ, cảm giác thành tựu ngập tràn!】

【Fan ảnh đế đâu rồi, ra đây mà gáy đê! Haha!】

【Vậy là Túc Hoàng trở thành huyền thoại ảnh đế tại vị chưa đầy 48 tiếng hả? Ôi, chim cụt cánh!】

【Khụ khụ, còn ai nhớ Khởi Thần chỉ là sao hạng hai "bình thường" không?】

【Khoan đã! Liệu Bạch Khởi có lên ngôi ảnh đế luôn không? Nhớ là mấy sao hạng nhất đều "bay màu" trong trận chiến với Cực Nguyên rồi, chỉ còn lại mấy ông bà già yếu, chưa đủ trình!】

【Ảnh đế phải đóng phim đen mà?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-513.html.]

【Ủa, mấy người nghĩ phim này không ra lò được à?】

【Má ơi, đổi ảnh đế? Chắc không đâu, kích thích quá đấy!】

【Huhu, em là fan nhí của Cực Nguyên, giờ đã hoàn thành tâm nguyện, chuyển sang làm fan Bạch Khởi luôn. Ba ba Cực Nguyên trên trời có linh, yên nghỉ đi nhé!】

【Thím này nói quá rồi đó!】

【Mấy người thiệt là... còn chưa phán xét xong đã nghĩ đến tận đâu đâu rồi. Khác gì chưa nắm tay crush đã tính đặt tên con là gì rồi?】

【... Người anh em nói trúng tim đen của tui rồi!】

...

Trong quan tài của Túc Hoàng và Bạch Khởi, hai người dần tỉnh lại.

Túc Hoàng bị màn khói đen bao phủ, còn Bạch Khởi lại được ánh nắng ấm áp rọi chiếu.

Trắng và đen đối lập rõ ràng, phân định rạch ròi.

Kết thúc rồi.

Túc Hoàng bật cười, định vịn quan tài đứng dậy, với tay tìm điện thoại trong túi, nhưng nhận ra cơ thể mình lạnh lẽo, cứng đờ, như thể đã cận kề cái chết.

Một linh cảm xấu ập đến, gã ngẩng đầu, thấy thiên sứ trên cao đã quay lưng, vẻ mặt ngỡ ngàng, m.á.u trong người như đông lại.

"Không! Không thể nào! Ta không thể thua!"

Rõ ràng gã đã g.i.ế.c Tích Vũ.

Túc Hoàng đỏ mắt đứng dậy, lảo đảo như chạy trốn, thấy Bạch Khởi đang tắm mình trong ánh nắng, mỉm cười nhìn mình.

Bạch Khởi giơ tay, thanh Huyết Ma Kiếm mà Túc Hoàng đã cướp đoạt, nhanh như chớp quay về tay anh.

Hồng quang trên lưỡi kiếm rực rỡ, chói lòa.

Bạch Khởi thu kiếm, lật tung nắp quan tài, khẽ nghiêng đầu: "Lần này, không hẹn gặp lại."

Trang phục anh chỉnh tề, ngũ quan tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói như d.a.o găm, xé tan phòng tuyến tâm lý vững chắc của người đối diện.

Túc Hoàng, dù sao vẫn là Túc Hoàng, mang trong mình niềm kiêu hãnh của kẻ đứng trên đỉnh cao. Gã không phải hạng tầm thường.

Sau những giây phút hoài nghi, gã đã chấp nhận sự thật.

Gã đã thua.

Khi ba chữ ấy hiện lên, mọi vinh quang, mộng tưởng, dường như trở nên vô nghĩa.

Vẻ phẫn nộ trên gương mặt Túc Hoàng dần tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh đến lạ thường.

Bạch Khởi không có ý định "thừa thắng xông lên", anh cũng không muốn cùng Túc Hoàng đi nốt đoạn đường cuối. Anh định rời khỏi khu thẩm phán thì bị Túc Hoàng gọi lại.

"Ảnh đế nào cũng không có kết cục tốt đẹp, cậu cũng vậy." Túc Hoàng mỉm cười, giọng điệu chắc nịch.

Từng có người nói với gã điều này, gã không tin, nhưng giờ đây mọi thứ đã ứng nghiệm. Túc Hoàng cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong dòng chảy lịch sử.

Loading...