Song Trùng - Chương 512

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:27:56
Lượt xem: 0

Hắn nghĩ đến Nghiêu Nhật đã chết, nghĩ đến Chu Khai bỏ đi vì căm phẫn, nghĩ đến vô số pet từng bán mạng cho Túc Hoàng, cuối cùng đều c.h.ế.t thảm trong app.

Những gương mặt quen thuộc mà xa lạ khiến hắn kinh hãi.

Rốt cuộc hắn đang trung thành với ai? Hắn đang cống hiến sinh mệnh cho giấc mộng của ai?

Rốt cuộc thì... hắn là gì chứ? Rốt cuộc... bọn họ là gì chứ?

Một tên không thành, vạn tiễn cùng bắn. Giờ đây, trong mắt Túc Hoàng chỉ còn Tích Vũ. Chỉ cần g.i.ế.c Tích Vũ là chấm dứt tất cả.

"Ngăn cản!" Bạch Khởi quát về phía Vu sư.

Vu sư gật đầu, đánh Tích Vũ bất tỉnh, quăng ra xa, liều mạng lao lên nghênh chiến Túc Hoàng.

Vu sư chỉ công không thủ, muốn đồng quy vu tận. Túc Hoàng bị cản lại, không rảnh tay g.i.ế.c Tích Vũ, càng không thể đuổi theo Bạch Khởi.

Nhìn Bạch Khởi rời đi, Túc Hoàng cảm thấy hoảng sợ. Hắn tập trung tinh thần đối phó Vu sư, dùng hết đạo cụ.

Hắn phải nhanh chóng đánh bại Vu sư, g.i.ế.c Tích Vũ!

...

Bạch Du Hằng đau đến c.h.ế.t lặng, dốc hết sức chạy. Mật thất không lớn, tiếng thở và nhịp tim hắn rất rõ ràng.

Thời gian trôi qua, từng giây phút quý giá.

"Anh à, em ở đây."

Hắn nghe thấy tiếng Bạch Khởi dịu dàng bên tai.

Niềm tin mà hắn kiên trì suốt đời, luôn ở bên hắn.

Thể lực cạn kiệt phục hồi kỳ diệu, tim đập rộn rã, dựa vào ý chí, hắn đến trước cửa đá.

Bông hồng trắng thanh thuần nhiệt liệt nở rộ trên vũng m.á.u tanh tưởi, chờ người trở về sau trăm cay nghìn đắng.

Bạch Du Hằng dừng bước, nhét trái tim vào lồng ngực.

Giữa hư vô, hắn nghe nhịp tim chân thực, rõ ràng, vang dội, không còn là ảo ảnh.

Hắn như được sống lại.

Cửa hé mở, trước mặt là núi thây đỏ máu, sau lưng là quan tài thần bí. Cửa nhuốm m.á.u tỏa bạch quang thuần khiết, hoa nở rộ bên chân Bạch Khởi, ngăn cách anh khỏi sự hôi tanh mục rữa.

Anh được hoa hồng bao quanh, m.á.u trên người bị hấp thu, biến mất, quần áo tinh tươm, tóc đen mượt mà, gương mặt tuấn tú như xưa.

Điện thoại Bạch Khởi rung liên tục, thời gian thay đổi nhanh chóng, thành đêm thứ bảy.

Thông báo vang lên trong mật thất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-512.html.]

【Thông báo, trò chơi kết thúc, bước vào khu thẩm phán. Tất cả người chơi vào khu vực thẩm phán! Sau khi phán quyết, trò chơi sẽ có kết quả!】

Sau lưng anh, Túc Hoàng dính đầy m.á.u tiến đến.

Hắn đã g.i.ế.c Vu sư và Tích Vũ.

Thấy Bạch Khởi, hắn cười lạnh lùng, cao ngạo: "Ta thắng rồi."

Không ai ngăn cản được hắn thực hiện lý tưởng vĩ đại. Cực Nguyên không thể, Bạch Khởi càng không.

Bạch Khởi nghiêng đầu, mỉm cười: "Hẹn gặp lại, ảnh đế."

Giây cuối trước khi vào khu vực thẩm phán, anh bóp nát trái tim Túc Hoàng và Tích Vũ.

"Ảnh đế đã hạ gục Tích Vũ rồi! Túc Hoàng muôn năm!! Aaaaaaa!"

"Khoan đã, có gì đó không ổn. Lúc Bạch Khởi mở cửa, nhìn những bông hồng trắng kia... vẻ mặt anh ấy không hề giống người thất bại, còn nghiền nát trái tim nữa. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành."

"Cái gì? Đừng dọa tôi chứ?!"

"Thật lòng mà nói, đến giờ tôi vẫn mù tịt về kịch bản."

"Ôi trời ơi, phiên tòa bắt đầu rồi! Hóng quá đi mất!!!"

...

Túc Hoàng và Bạch Khởi tan biến vào hư vô, cánh cửa đá dần khép lại.

Sau năm phút dài như thế kỷ, cánh cửa đá một lần nữa mở ra. Lần này, nắp của mười một cỗ quan tài đen bên trong đều đã bật mở.

Mười một người, mười diễn viên và một vu sư, những người tham gia trò chơi tarot này, nằm yên vị trong từng cỗ quan tài.

Họ nhắm nghiền mắt, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, tư thế thanh thản, vẻ mặt bình yên, như đang say giấc nồng trong vòng tay thiên sứ.

Mật thất tối tăm dần được chiếu sáng bởi một luồng ánh sáng từ lỗ hổng trên trần. Lỗ hổng ấy ngày càng rộng ra, cuối cùng mở toang, không còn gì che khuất tầm nhìn.

Bầu trời xanh thẳm, mờ ảo như một tấm gương khổng lồ, vừa mênh m.ô.n.g vô tận, vừa thâm sâu khôn cùng, tựa hồ ôm trọn vạn vật thế gian, trải qua bao bể dâu mà vẫn không đổi thay. Trên nền trời hỗn mang, một bóng hình trắng muốt dần hiện ra.

Bóng hình ấy ngày càng rõ nét, hóa ra là một thiên sứ với gương mặt đoan trang, tĩnh tại, vừa trang nghiêm, vừa hiền hòa.

"Vù...", thiên sứ dang rộng đôi cánh tựa chim bằng, lông vũ sáng ngời, rực rỡ như ánh bình minh.

Thiên sứ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua từng gương mặt nằm trong quan tài.

Trước ánh nhìn thấu suốt của thiên sứ, mọi vẻ đẹp xấu, thiện ác đều không thể che giấu.

Trong quan tài đen, có kẻ dần co quắp lại, dáng vẻ như quỷ mị, có kẻ lại hồng hào, tràn đầy sinh khí.

Thiên sứ lặng lẽ quan sát, lúc thì vô cảm, lúc thì chau mày, thở dài bất lực, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở một vị trí, khóe môi bất giác nở nụ cười hiền hòa, đôi mắt đen ánh lên sự dịu dàng và yêu thương.

Đó chính là đứa con của ngài, dấn thân vào cõi trần ai đầy rẫy chông gai mà vẫn giữ vững ý chí, sức mạnh, chính nghĩa và sự kiềm chế. "The Tower" có thể phá hủy thân xác, nhưng không thể khuất phục tâm hồn. "The Devil" không thể mê hoặc, dẫn lối nó vào bóng tối. Ngay cả "Death", kẻ coi vạn vật như cỏ rác, cũng không nỡ ghé thăm.

Loading...