Song Trùng - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:52:54
Lượt xem: 3

【Có lẽ Thư Yến đã phải chịu đựng nhiều lời bàn tán về ngoại hình của mình rồi, nên anh ấy rất ghét những người như vậy chăng?】

【Anh chàng từ trên núi xuống đẹp trai thật, mà lạ hoắc à, không biết có phải là "tên tốt thí xám" không nhỉ?】

【Châu Lâm nhà tôi vẫn không có chút "tiếng tăm" nào, thật đáng thương.】

【Ha ha, chuyện fan của Châu Lâm ít đến đáng buồn thì ai mà không biết chứ?】

【Mọi người nghĩ xem ai sẽ là người đứng nhất trong bộ phim này? Tôi cá là Thư Yến.】

【Chắc chắn là Châu Lâm rồi. Mặc dù tôi không thích thái độ của anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm nhất định. Thư Yến chỉ đóng có ba bộ phim, trong đó có một vai "tên tốt thí", chắc chắn là người đóng ít phim nhất trong số các diễn viên...】

Bạch Khởi từ từ bước xuống con dốc. Tám người còn lại đã tập trung đầy đủ và đều ngước lên nhìn anh.

Giang Minh Bắc tỏ vẻ khó chịu, cất giọng: "Ai thế kia? Lại là " tốt thí xám" à? Yếu nhớt như vậy thì làm được gì trong phim cương thi chứ?"

Phim cương thi vốn đòi hỏi diễn viên phải có thể lực tốt hơn so với các thể loại phim khác.

Châu Lâm, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lấy bật lửa châm điếu thuốc: "Cậu ta là diễn viên tôi quản lý, tôi cho cậu ta tham gia."

Giang Minh Bắc ngạc nhiên, sắc mặt cũng bớt khó chịu hơn một chút: "Anh còn dẫn người mới theo à? Xem trọng cậu ta vậy sao? Có anh bảo vệ thì chắc không có vấn đề gì rồi."

Châu Lâm chỉ cười, ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không hề giải thích mục đích thật sự của mình.

Vỹ Bách trông thấy Bạch Khởi đến gần thì vô cùng mừng rỡ, chạy tới đón anh: “Anh à, đúng là duyên phận trời định!”

Quả là một sự trùng hợp kỳ lạ, trong app có biết bao nhiêu là phim kinh dị, mà cậu lại được đóng chung với Bạch Khởi đến tận hai lần, hơn nữa còn là hai lần liên tiếp.

Bạch Khởi cùng cậu đi xuống dưới, tiện thể hỏi: “Tiểu Bách này, sao cậu lại tham gia bộ phim này?”

Vỹ Bách gãi đầu gãi tai: “Em chưa kể với anh chuyện ông em là đạo sĩ sao? Tuy không quá rành về yêu ma quỷ quái, nhưng chuyên trị cương thi thì thuộc hàng cao thủ đấy ạ.”

Bạch Khởi đáp: “Chưa từng nghe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-51.html.]

Vỹ Bách ngập ngừng một lát rồi nói: “Em theo ông em nên cũng biết chút ít. Bộ phim này lại không cấm em tham gia, đúng lúc quản lý của em thấy em vô dụng nên tống em vào phim này luôn…”

Bạch Khởi hỏi: “Gia đình theo nghề đạo sĩ à?”

“Không phải không phải! Em là…” Vỹ Bách ấp úng một chút, có vẻ hơi ngại ngùng. Nhưng nghĩ lại thì đây là Bạch Khởi, chắc cũng chẳng cần giấu giếm làm gì, cậu liền nói tiếp: “Em là trẻ bị bỏ rơi. Ở quê em có tục lệ đem đứa trẻ vừa mới sinh ra vứt vào rừng sâu núi thẳm một đêm. Nếu không bị độc trùng cắn chết, không bị c.h.ế.t cóng hay c.h.ế.t đói thì coi như dễ nuôi. Còn nếu không bị mãnh thú ăn thịt thì số mệnh cũng không tệ. Nhà em nghèo quá, chẳng còn cách nào khác, đành phải phó mặc cho ông trời quyết định. Sức khỏe em lại không tốt, thế là bị bỏ rơi. Sau đó đúng lúc ông em đi ngang qua đó, nên nhặt em về nuôi. Theo lời ông em kể thì lúc nhặt được em, em chỉ còn thoi thóp. Ông phải lấy sữa của rất nhiều người mới cứu sống được em đấy.”

Bạch Khởi không ngờ đằng sau vẻ ngoài lúc nào cũng tươi tắn, hớn hở của Vỹ Bách lại ẩn chứa một câu chuyện buồn như vậy.

Như thể sợ Bạch Khởi hiểu lầm, Vỹ Bách vội vàng nói: "Em không thấy mình thảm hại đâu! Ông em thương em lắm..."

Bạch Khởi dịu giọng hỏi han: "Thế còn đôi mắt của cậu thì sao?"

Bạch Khởi vẫn nhớ Vỹ Bách từng nói cậu sẵn sàng từ bỏ thị lực để đổi lấy đôi mắt âm dương.

Vỹ Bách hiếm khi trầm mặc một lúc, rồi mới cười khổ đáp: "Ông em tuổi cao sức yếu, không còn khỏe như xưa nữa. Có lần ông nhận lời đi bắt cương thi ở bên ngoài, không may bị cương thi đ.â.m mù mắt..."

Bạch Khởi gật gù, hiểu ra. Thì ra Vỹ Bách muốn trở thành đôi mắt của ông mình, giúp ông mình nhìn thấy những con cương thi, yêu ma quỷ quái.

Bạch Khởi vỗ vai Vỹ Bách như một lời an ủi, nhưng bàn tay anh chợt khựng lại: "Khoan đã."

"Sao vậy anh?" Vỹ Bách ngơ ngác hỏi.

Ánh mắt Bạch Khởi trở nên nghiêm trọng: "Thế giới của các cậu... có cương thi thật sao?"

Vỹ Bách không chút do dự đáp: "Đúng vậy, nhiều lắm là đằng khác. Mà khoan đã... sao lại là "thế giới của các cậu"? Chẳng phải chúng ta đều sống trong cùng một thế giới sao?"

Bạch Khởi im lặng vài giây, rõ ràng là đã nhận ra điều gì đó, anh nói từng chữ một cách chậm rãi: "Thế giới của tôi không có cương thi."

Trong chớp mắt, Vỹ Bách dường như rơi vào trạng thái trống rỗng. Một lúc sau, cậu nuốt nước bọt: "Anh... anh đừng đùa."

Bạch Khởi đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy nửa khuôn mặt đầy vảy cá từ phía sau Vỹ Bách tiến tới.

"Bạch Khởi?" Thư Yến hỏi với vẻ không chắc chắn.

Bạch Khởi khẽ run lên, mỉm cười hiền hòa: "Là tôi, chào anh."

Loading...