Song Trùng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:48:41
Lượt xem: 10
Bạch Khởi đang cúi đầu xem điện thoại thì bất ngờ bị một người đụng mạnh vào ngực. Anh ngẩng lên và thấy một chàng trai trẻ tuổi gầy gò, xanh xao như da bọc xương.
Cậu có làn da trắng bệch, gương mặt không chút huyết sắc, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức khiến người ta liên tưởng đến ma cà rồng. Tuy nhiên, cậu ta lại không có vẻ ngoài điển trai thường thấy ở ma cà rồng, chỉ sở hữu một ngoại hình bình thường, không có gì nổi bật. Điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt sáng ngời, tinh anh như mắt rồng.
"Xin lỗi, tôi bị đui mù nên không nhìn thấy... người nên đụng vào..," Vỹ Bách vội vàng lên tiếng, thậm chí còn cúi gập người trước Bạch Khởi để xin lỗi.
"..." Bạch Khởi không ngờ người này lại có phong cách kỳ lạ như vậy. Anh cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa: "Không sao đâu."
Anh cảm thấy cách nói chuyện của Vỹ Bách có gì đó bất thường. Khi nói "không nhìn thấy" và "người", cậu ta đều dừng lại một chút, như thể cậu ta không nhìn thấy người, nhưng lại nhìn thấy thứ gì khác.
Bạch Khởi chủ động bắt chuyện: "Cậu cũng là diễn viên à?"
Vỹ Bách lập tức gật đầu: "Tôi tên là Vỹ Bách."
Bạch Khởi hoàn hồn lại: "Bạch Khởi."
Trong danh sách diễn viên đều có tên thật, nói dối cũng vô nghĩa.
Vỹ Bách đang định nhiệt tình kéo Bạch Khởi lại nói chuyện thì bất ngờ ho dữ dội.
Bạch Khởi trơ mắt nhìn cậu ta ho ra máu, ánh mắt thoáng khựng lại.
Mắt mù, ốm yếu... không phải chuyện có nguyện vọng không thể thực hiện hay không, mà bản thân phải có một kỹ năng nhất định. Nếu không, với tố chất thân thể như vậy mà đến nơi này, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Bạch Khởi hiểu rõ điều này trong lòng, cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu xa, chỉ là theo thói quen mà tỏ vẻ tốt bụng, lo lắng hỏi han: "Cậu không sao chứ? Bên kia có lẽ cũng là các diễn viên khác, tôi dẫn cậu đến đó nhé."
"Không sao đâu, tôi vẫn luôn như vậy, khiến anh sợ hãi rồi à," Vỹ Bách dừng lại một chút rồi cảm thán từ tận đáy lòng, "Anh thật tốt bụng."
"Chỉ là tiện tay thôi."
....
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía cửa xoay.
Quách Phàm đang tận hưởng những lời tán dương của người mới, ngẩng đầu lên nhìn và sững người vài giây khi thấy Bạch Khởi. Ánh mắt hắn dần trở nên u ám.
Bạch Khởi là một chàng trai mảnh khảnh, da dẻ hồng hào, sống mũi cao, đeo kính, ngoại hình thanh tú. Vẻ dịu dàng, nhã nhặn toát ra từ ấn đường khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-5.html.]
Anh hơi gật đầu, giữ thái độ khiêm tốn vừa phải, kiên nhẫn lắng nghe chàng trai gầy gò đáng sợ kia nói không ngừng. Xem chừng anh là người tốt tính, có học thức, tao nhã, ân cần và không hề tỏ ra gay gắt, khó chịu.
Quách Phàm đã gặp không ít người.
Kiểu người trước mặt hắn đây, hoặc là sống an nhàn sung sướng, được nhận nền giáo dục tốt đẹp, không hiểu sự đời, hoặc là loại người lịch sự, nhã nhặn giả tạo, bên trong đen tối đáng sợ.
Là hai thái cực hoàn toàn khác biệt.
Quách Phàm rất thích sự thách thức và không hề sợ hãi dù đối phương thuộc loại người nào.
Huống chi, dưới ánh mặt trời rực rỡ, yết hầu của Bạch Khởi chuyển động, trông rất đẹp đẽ và gợi cảm. Rõ ràng là ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Tỷ lệ giữa eo và chân của Bạch Khởi cũng hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Quách Phàm đã hỏi kỹ người quản lý của mình, bộ phim này chỉ có hắn là diễn viên cũ, vì vậy những người trước mặt hắn đều là người mới và hắn có thể tùy ý bắt nạt họ.
"Ở ngoài đời kia, dù có trâu bò đến mấy thì cũng chẳng ích gì. Dù có là hoàng tử, đến nơi này cũng chỉ có thể quỳ gối khúm núm cầu xin thần phật.
Đây là địa bàn của hắn."
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Vỹ Bách ngước nhìn về phía Quách Phàm, vô thức kéo Bạch Khởi lại: "Anh phải cẩn thận với anh ta đấy."
Bạch Khởi ngạc nhiên: "Không phải cậu không nhìn thấy..."
Vỹ Bách biết mình lỡ lời, cười gượng: "Chỉ là ảo giác thôi."
Bạch Khởi không nói gì.
Vỹ Bách biết không thể giấu diếm được nữa, đành nói thẳng: "Tôi có thể cảm nhận được anh ta có ác ý rất lớn với anh."
Bạch Khởi không ngờ lại có người sở hữu năng lực đặc biệt này. Tuy nhiên, trong những năm qua, anh đã chứng kiến quá nhiều những kẻ kỳ quái và những chuyện dị thường, nên cũng nhanh chóng chấp nhận được.
Anh nhớ lại chuyện vừa rồi, vừa cười vừa nói: "Vậy lúc nãy cậu cố ý đụng vào tôi à?"
Rõ ràng là có thể dựa vào ý niệm để phân biệt phương hướng, vậy mà sao lại "vừa khéo" đụng trúng anh?
"Hả?" Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Vỹ Bách không kịp phản ứng. Cậu ta ngớ người một lúc lâu mới thốt lên: "Đạ mấu", người này phản ứng thật nhanh.
Cậu ta im lặng một lát, không thể không xấu hổ thừa nhận: "... Bởi... bởi vì từ lúc anh bước vào, cảm xúc của anh không hề d.a.o động. Chắc chắn anh là một người rất lợi hại, cho nên tôi muốn xem có thể... "ôm đùi" anh được không.