Song Trùng - Chương 498

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:27:28
Lượt xem: 0

Tích Vũ hiểu ngay gã đang nói đến Hứa Thanh và Diệp Ngọc Manh, lập tức gật đầu. Thấy Túc Hoàng chau mày, hắn đoán gã đang suy nghĩ về kịch bản, liền dịu giọng trấn an:

“Anh cứ lo phần của mình, để em xử lý bọn họ.”

Túc Hoàng day ấn đường, mất kiên nhẫn phất tay:

“Mau đi đi.”

Bóng con quạ đen – đại diện cho Ẩn sĩ, không còn trong phòng. Không biết nó đã bay đi đâu.

Điều duy nhất khiến gã hài lòng lúc này là Bạch Khởi đã chết.

Nhưng rõ ràng, kịch bản không dễ đoán như vậy.

Tất cả vẫn còn mập mờ, khiến gã không khỏi bực bội.

Cảm giác này… có gì đó không đúng.

Tích Vũ nhận lệnh, rời khỏi phòng với một ý định riêng trong đầu.

Bọn họ không thể bắt sống Bạch Khởi, không moi được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ anh. Nhưng Hứa Thanh và Diệp Ngọc Manh thì khác—tóm được hai người đó không khó.

Bạch Khởi đối xử với họ không tệ. Nhìn cách họ hành động trước đó, chắc chắn họ biết được rất nhiều manh mối.

Chỉ cần tra hỏi… mọi bí ẩn sẽ được vạch trần.

Túc Hoàng có thể không thèm hạ mình làm chuyện đó, nhưng Tích Vũ thì rất sẵn lòng.

Những diễn viên còn lại trong phòng, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau, lần lượt giải tán.

Căn phòng trở nên trống trải.

Bạch Khởi đứng lặng, hờ hững nhìn theo bóng lưng Túc Hoàng rời đi.

【Vãi chưởng, em sợ c.h.ế.t khiếp! Bạch Khởi đứng ngay trước mặt Túc Hoàng mà gã ta lại chẳng hề hay biết?! Đúng là… em không tìm ra từ nào để diễn tả luôn!】

【Chắc giờ ảnh đế đang đắc ý lắm hahahaha. Sao tui lại hả hê thế nhỉ? Vì tui tận mắt chứng kiến ảnh đế diễn nguyên một vở kịch ngu ngốc à?】

【Túc Hoàng đợi tận mười phút để ra đòn cuối cùng… vậy mà lại đ.â.m vào một cái xác hahahaha. Tui hóng đến đoạn cuối phim khi gã biết chân tướng ghê!】

【Ê khoan, không yêu thì cũng đừng có nói lời cay đắng vậy chứ? Fan Bạch Khởi đúng kiểu ảo tưởng sức mạnh. Bạch Khởi chỉ vừa thoát khỏi thể xác, tạm thời an toàn thôi, chứ đâu phải đã thắng hay tìm được cách kết thúc phó bản. Phân biệt hai chuyện giúp cái nào?】

【Chuẩn! Với cả mọi người không thấy à? Theo cách app giải thích, trạng thái của anh ta bây giờ không còn là diễn viên nữa. Vậy có nghĩa là gì, ai cũng hiểu mà? Nếu anh ta không tìm được cách thoát khỏi trạng thái này, đến khi phó bản kết thúc, anh ta cũng chỉ có một con đường chết. Khác gì đâu?】

【Nói trắng ra, ảnh đế không thua. Bạch Khởi chỉ may mắn tìm ra cách giữ mạng tạm thời mà thôi. Mấy thím fan Bạch Khởi bớt đắc chí được không, nhìn ngu lắm. Ai không biết còn tưởng đây là phim xanh! Có tâm thái phù hợp với mức tiêu phí của phim đỏ đi, cảm ơn!】

【Mà mới chỉ đến ngày thứ tư thôi, chưa có gì chắc chắn cả. Đừng gáy sớm quá, không lại phải chui về hang, nhục lắm á. Tuyên bố lần nữa: sự thật là ảnh đế không thua.】

【Nhà bồ thì cao quý, lịch sự lắm, nhưng khi bị bỏ lại phía sau thì là đối phương hên? “Bạch Khởi chỉ có một con đường chết”, nói như kiểu bồ đã tìm ra cách thoát khỏi phó bản rồi ấy nhỉ? Ai mới là kẻ tuyệt vọng đây? Nhặt liêm sỉ lên đi.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-498.html.]

【Ít nhất vẫn cao quý hơn nhà mấy bồ, cảm ơn. Không thì sao? Ai mới là kẻ chỉ còn lại t.h.i t.h.ể hả? Thanh Huyết Ma kiếm cũng bị lấy mất rồi, còn đòi báo thù cho Cực Nguyên? Buồn cười thật.】

【Thế lúc ảnh đế bị hạng hai tép riu đánh đến mức thổ huyết, sao không thấy ai trong nhà bồ lên tiếng nhỉ? Hay là quên mất rồi? Học lại lịch sử đi.】

【Mọi người có thể bớt ồn ào được không? Muốn yên tĩnh xem phim cũng khó.】

Cuộc tranh cãi ngày một gay gắt.

Nhưng lúc này, người duy nhất thực sự hiểu rõ tình thế…

Chính là Bạch Khởi.

Bạch Khởi nghe thấy tiếng chuông vang lên, báo hiệu đêm thứ tư đã bắt đầu.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào phòng, lạnh lẽo, ảm đạm.

Không ngoài dự đoán, đêm thứ tư chính là đêm của Mặt Trăng nguy hiểm.

Thời gian trong trò chơi đã đi được một nửa.

Càng về sau, mọi thứ sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.

Bên cạnh anh, cơ thể của Ẩn sĩ gần như trong suốt.

Ông biết mình sắp tan biến.

Chứng kiến tất cả những gì vừa diễn ra trong chớp mắt trước đó, ông nhìn Bạch Khởi, tâm trạng phức tạp đến mức không thể diễn tả thành lời.

Cuối cùng, ông thở dài, trịnh trọng nói:

“Cậu đã đi xa hơn tất cả chúng tôi. Chưa từng có người chơi nào có thể bước đến mức này.

Thật đáng tiếc… tôi chẳng thể giúp gì cho cậu nữa.

Tất cả những gì xảy ra sau đây, đối với tôi mà nói, đều là khoảng trống.

Tôi… bất lực. Có lòng muốn giúp, nhưng không còn thời gian.”

Bạch Khởi lạnh lùng thúc giục:

“Nói ngắn thôi.”

Anh còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Thái độ anh lạnh lùng đến mức gần như không còn tính người, tựa như không một cảm xúc nào có thể ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

Ẩn sĩ càng nhìn càng cảm thấy khâm phục.

Ông tăng tốc nói:

“Cậu tìm được tôi… là nhờ ký hiệu tôi để lại sao?”

Loading...