Song Trùng - Chương 496
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:27:24
Lượt xem: 0
Khoảnh khắc đó, tiếng cười của anh như xé toạc bóng đêm dày đặc, phá vỡ màn đêm tuyệt vọng, dẫn lối con người đến một hy vọng mong manh.
Ẩn sĩ trợn mắt kinh hãi, nhìn chằm chằm Bạch Khởi vung tay nhấc lên thanh Huyết Ma kiếm.
Anh không hề do dự—mũi kiếm sắc lạnh đ.â.m thẳng vào bụng mình.
"Cậu điên rồi sao?!" Ẩn sĩ gào lên, lao đến muốn giật lấy thanh kiếm.
Nhưng đã quá muộn.
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua thân thể.
Bạch Khởi ngửa mặt ngã xuống, m.á.u tươi trào ra thành dòng.
Căn phòng tối tăm, ánh sáng trong đôi mắt anh dần trở nên mờ nhạt.
Gương mặt anh tái nhợt như giấy, yếu ớt tựa một linh hồn mong manh, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nhọc. Vậy mà, anh lại nở một nụ cười thản nhiên.
Cô hầu gái từng nói, “Bánh xe số phận” có thể đưa ra chỉ dẫn chính xác.
Anh vẫn nghĩ rằng chỉ dẫn chính xác là thứ họ phải tự mình tìm ra.
Nhưng thực ra, Bánh xe số phận đã đưa ra đáp án từ lâu rồi.
Trên bánh xe, nửa bên có hình con rắn là Set – vị thần của sự hỗn loạn và hủy diệt, đại diện cho cái chết, tượng trưng cho thiên tượng Mặt Trăng đầy rẫy nguy cơ. Đối diện với nó là thiên tượng Sao Trời, biểu tượng của sự an toàn.
Và kẻ dẫn dắt dưới ánh sao chính là Anubis, vị thần đầu chó của Ai Cập cổ đại – người dẫn dắt linh hồn.
Ngài là kẻ siêu độ những linh hồn đã chết, giúp con người chấp nhận cái chết, từ bỏ quá khứ, tái sinh trong một cuộc sống mới.
Từ Set – đại diện cho cái c.h.ế.t đến Anubis – đại diện cho sự tái sinh, đó chính là vòng luân chuyển từ cái c.h.ế.t đến sự sống.
Cuộc đời vốn dĩ là một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Vòng tròn vận mệnh chính là sự chuyển giao giữa Set và Anubis, giữa nguy hiểm và an toàn, giữa Mặt Trăng và Sao Trời.
Nhưng tất cả… chỉ là bề ngoài mà thôi.
Con người bất chấp tất cả để cầu sinh, nhưng lại vô tình bước vào con đường dẫn đến cái chết.
Bởi vì nếu không tìm được con đường sống, đến đêm thứ bảy, những kẻ đang cố gắng sống sót sẽ c.h.ế.t hết, trở thành tế phẩm dâng lên trời đất.
Chỉ có kẻ cam tâm tình nguyện c.h.ế.t đi, mới có thể đặt chân vào một cuộc sống mới.
Chết... để mà sống.
Trong thuật Tarot chuyển thế có ghi rõ: Tế phẩm có thể lợi dụng quy tắc trò chơi để thoát khỏi lâu đài cổ, thậm chí đánh bại vu sư, đoạt lấy sức mạnh của hắn và trở thành vu sư Tarot kế tiếp.
Trò chơi đã chỉ ra con đường sống, nhưng lại không nói cho họ biết làm thế nào để đi đến con đường đó.
Tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t – đó mới là đáp án thực sự.
Vu sư chấp nhận đánh cược, mạo hiểm một lần để có được kiếp sau.
Tế phẩm tự nguyện chết, tự kết liễu chính mình… mới có một tia hy vọng sống sót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-496.html.]
Bạch Khởi không còn đường nào để đi nữa.
Nếu vậy, còn gì mà anh không dám làm?
Anh thậm chí còn phải cảm ơn Túc Hoàng, vì chính gã đã dồn anh đến bước đường này.
Nếu không có sự truy sát của gã, có lẽ anh đã không thể hạ quyết tâm như vậy.
Trong bóng đêm vô tận, một bóng hình thần thánh dần hiện ra.
Một quái vật thân người đầu chó, ẩn hiện trong hư vô.
Nhưng nó không khiến anh sợ hãi.
Khóe miệng vị thần khẽ nhếch lên, tựa như đang mỉm cười với anh.
Những câu thần chú cổ xưa vang vọng khắp căn phòng, dẫn lối linh hồn anh đi về phía sự sống.
Kẻ cam tâm tình nguyện c.h.ế.t đi, rũ bỏ hỗn loạn, bước qua ranh giới của ánh sáng và bóng tối.
Những người ấy… mới có thể thấy rõ chân tướng ẩn giấu trong thế giới tàn khốc này.
Bạch Khởi mở to mắt.
Linh hồn anh trong suốt, nhẹ bẫng, tách ra khỏi thân xác tàn tạ trước mặt.
Mọi đau đớn biến mất.
"Phụt!"
Mũi tên đỏ rực cuối cùng cũng khoan thủng cánh cửa đá.
Không chệch dù chỉ một phân, nó mang theo sức mạnh khủng khiếp, xuyên thẳng qua phần bụng cái xác của anh.
Mũi tên đ.â.m vào thi thể, nhuốm đỏ m.á.u tươi, đuôi tên lấp lóe ánh sáng, như đang đắc thắng khoe khoang.
Cảnh tượng ấy… giống hệt với những gì anh đã tiên đoán.
Người được Ẩn sĩ bảo vệ đã chết, căn phòng cũng không còn lý do để tiếp tục cố thủ.
Cánh cửa đá từ từ mở rộng, để lộ ra cảnh tượng bên trong.
Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến người ta phải nín thở.
Tất cả những diễn viên còn sống trong phó bản vừa nhìn vào đều lập tức thấy được t.h.i t.h.ể Bạch Khởi nằm giữa mặt đất.
Anh có một ngoại hình điển trai hiếm thấy. Mái tóc đen mềm mượt rủ xuống gương mặt tuấn tú, tái nhợt đến mức gần như trong suốt. Nếu bỏ qua những lỗ m.á.u loang lổ trên người, thì trông anh chỉ như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Nhưng mũi tên đỏ cắm chặt vào bụng anh chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Anh không thể tỉnh lại được nữa.
Dưới thân anh, m.á.u chảy dài, lan ra thành một hình vẽ quái dị trên mặt đất, mang theo một sự u ám khó tả.
Tất cả… tất cả đều đang chứng minh cái c.h.ế.t của anh.