Song Trùng - Chương 493
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:27:10
Lượt xem: 1
Bạch Khởi bật cười giễu cợt, ánh mắt lạnh băng.
“Nhưng tôi cũng biết một điều—tôi sẽ không chết, sẽ không trở thành Ẩn sĩ.”
Ẩn sĩ ngẩn người, nhất thời không nói nên lời.
Ông từng là người chơi mạnh nhất trong ván trước, nếu không đã chẳng phải tế phẩm cuối cùng bỏ mạng. Nhưng ngay cả khi đứng trước Ẩn sĩ đời trước, ông cũng không dám khẳng định chắc chắn như vậy.
Thế mà chàng trai trước mặt ông bây giờ—
Cậu ta đang đối đầu với một vu sư Tarot còn đáng sợ hơn trước.
Cậu ta bị săn đuổi đến mức thê thảm, thương tích đầy mình, con đường phía trước mờ mịt. Nhưng lại có thể thề son sắt rằng, bản thân sẽ không chết.
Ẩn sĩ cảm thấy rối bời.
“Nếu tôi có thể kết liễu vu sư Tarot…”
Giọng Bạch Khởi trầm thấp, mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển.
“Thì giữ lại tấm da dê này còn có tác dụng gì nữa? Chỉ tổ hại tôi mà thôi.”
Ẩn sĩ im lặng.
Ông lấy gì để tin tưởng cậu ta?
Nhưng ngoài tin tưởng ra, ông còn lựa chọn nào khác?
Tấm da dê đã bị hủy, đồng nghĩa với việc con đường duy nhất còn lại đã được định sẵn.
Dù vậy, trong lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ—một cảm giác rằng, kỳ tích sẽ thuộc về chàng trai trẻ tuổi này.
Một chàng trai bình tĩnh, kiên cường, tâm tư sâu sắc, năng lực chấp hành mạnh mẽ.
Cậu ta từng gục ngã vô số lần, nhưng chưa bao giờ thực sự bị đánh bại.
Ngoại trừ chính cậu ta, dường như không ai có thể hạ gục được cậu ta nữa.
Đây mới chỉ là đêm thứ ba, vậy mà cậu ta đã khám phá ra sự tồn tại của mình, hơn nữa còn có thể tìm được mình trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Vậy thì, có chuyện gì là cậu ta không thể làm được?
Sao ông lại không tin tưởng cậu ta chứ?
Ẩn sĩ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài:
“Cậu thắng rồi.”
Ông nhìn Bạch Khởi thật sâu, chậm rãi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-493.html.]
“Tôi hy vọng cậu làm được. Nếu không… cậu sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
【Mũi tên truy hồn đoạt mệnh sắp phóng ra rồi, dù Bạch Khởi có trốn thoát thì cũng khó mà toàn mạng. Chẳng phải mũi tên đó có thể đuổi theo con mồi đến tận chân trời góc bể hay sao?】
【Vậy nên, hủy đi là đúng đắn. Nếu chẳng may Bạch Khởi bị b.ắ.n chết, Túc Hoàng chỉ cần bước vào là có thể dễ dàng lấy được tấm da dê manh mối.】
Bạch Khởi không nói thêm với Ẩn sĩ nữa.
Tấm da dê đã bị anh hủy hoại hoàn toàn. Ngoài những thông tin mà Ẩn sĩ đã tiết lộ, nó không còn bất cứ giá trị nào khác.
Thuật Tarot chuyển thế vốn dĩ đã bất công đến mức này—đến cả quy tắc trò chơi dành cho phe tế phẩm cũng không được viết rõ ràng.
Mọi thứ đều bị che giấu trong trò chơi, buộc các tế phẩm nhỏ bé phải tự mình lần mò tìm ra chân tướng.
Ẩn sĩ lấy lại bình tĩnh, không còn nhắc đến hành động trước đó của Bạch Khởi nữa. Ông chỉ vào xung quanh, chậm rãi nói:
“Đây là căn phòng tôi từng chọn để trú ẩn khi còn sống. Sau khi chết, nó trở thành nơi ẩn náu ngắn ngủi cho người chơi tiếp theo.”
Bạch Khởi đang sắp xếp lại thông tin mình thu thập được, cố gắng tìm cách thoát thân và bảo vệ tính mạng. Nghe vậy, anh bất giác ngẩng đầu hỏi:
“Vậy còn hai căn phòng kia thì sao?”
Lần đầu tiên, Ẩn sĩ để lộ nụ cười hả hê:
“Là nơi trú ngụ của ma quỷ trong lá bài ‘The Devil’. Hay nói đúng hơn, bất kỳ ai tiến vào những căn phòng bị khóa này mà không có tôi dẫn đường, đều sẽ chạm trán với chúng.”
“Cứu tôi với!”
Bên ngoài căn phòng, tiếng kêu thảm thiết của Tích Vũ vang lên.
Túc Hoàng lập tức giương nỏ, b.ắ.n một loạt mũi tên hư không về phía bóng tối. Vô số mũi tên đen xé gió lao đi, ghim thẳng vào con quái vật bên trong, tạo ra âm thanh kim loại va chạm chát chúa.
Nhưng dường như, ngay cả những mũi tên uy lực ấy cũng không thể gây ra một vết xước nào.
Ẩn sâu trong bóng tối là một sinh vật khổng lồ với lớp da cứng rắn, không hề lộ ra điểm yếu. Túc Hoàng đứng ngoài cửa, lắng nghe bằng thính giác nhạy bén, chợt bắt được âm thanh của những nhịp cánh nhỏ bé khẽ đập trong căn phòng.
Nhờ sự cầm chân của những mũi tên và kết hợp với đạo cụ dịch chuyển, cuối cùng Tích Vũ cũng thoát khỏi nanh vuốt con quái vật. Hắn lăn lông lốc ra đến cửa, nhưng ngay sau lưng, một móng vuốt sắc nhọn chợt vươn tới, như muốn kéo hắn trở lại vực sâu vô tận.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Túc Hoàng nhìn thấy rõ ràng—
Một con quái vật dị dạng, mang hình dáng con người nhưng tuyệt nhiên không phải con người.
Nó có đôi cánh dơi khổng lồ, sừng dài như linh dương, gương mặt dữ tợn với cái miệng rộng hoác như chậu máu. Bụng nó to phệ như một con lợn béo ục ịch, nhưng hai chân lại nhọn hoắt như móng gà lôi.
Cả thân thể quái vật bị quấn chặt trong những sợi xích gỉ sét, đầu bên kia của dây xích đ.â.m sâu vào đôi vai Tích Vũ.
Nó không thể vượt qua ranh giới để lao ra ngoài, nhưng lại siết chặt sợi xích trong tay, giật mạnh về phía sau.
Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng xiềng xích va vào nhau vang lên chói tai, tựa như tiếng gào thét từ địa ngục sâu thẳm.