Song Trùng - Chương 466

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:25:56
Lượt xem: 0

Hai nữ diễn viên tốt thí, một người trước đó giẫm trúng tôm hùm, tên là Bạch Hoa Khởi, còn cái người trước mắt này, nếu Bạch Khởi nhớ không lầm thì cô ta tên là Xích Giang.

Hứa Thanh dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, vẻ mặt thâm sâu nhìn sang Bạch Khởi, Bạch Khởi chớp mắt về phía cậu, Hứa Thanh hiểu ý, chỉ vờ như không biết.

Các diễn viên cùng nhau đi tới, trước giờ Tích Vũ vẫn luôn rất cảnh giác, nhìn chòng chọc “Bánh xe số phận” hồi lâu, nhưng không nhìn ra được manh mối gì cả, đành phải giả vờ hỏi: “Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Túc Hoàng cũng nhìn sang.

Bạch Khởi bảo rằng: “Quay bừa thôi.”

Túc Hoàng tỏ vẻ không tin.

Bạch Khởi tỉnh bơ liếc mắt nhìn sang Xích Giang, làm như không có việc gì mà quay kim đồng hồ, quay lại một lần nữa giống như chơi trò chơi.

Hứa Thanh căng thẳng nhìn theo, đợi một kết quả chính xác, xác định Xích Giang chính là người c.h.ế.t đầu tiên, nhưng đáp án mà “Bánh xe số phận” đưa ra khiến cậu phải thất vọng rồi, kim đồng hồ chỉ vào Tích Vũ.

Tích Vũ thấy kim đồng hồ kia chỉ về phía mình thì giật thốt, cảm thấy chuyện chẳng lành, dường như ý thức được điều gì đó, nghiêm mặt hỏi: “Mấy người hỏi cái gì vậy?”

Bạch Khởi không nhịn được nói: “Đã nói là chỉ quay bừa rồi mà.”

Tích Vũ nghẹn họng, đang muốn nói gì đó, lại bị Túc Hoàng khiển trách.

Bạch Khởi không nán lại thêm, cùng Hứa Thanh và Diệp Ngọc Manh đi lên tầng.

Túc Hoàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Bạch Khởi đi lên tầng, ánh mắt lạnh lùng, hàng mày khẽ chau lại.

Gã không nói lời nào, cũng không ai dám nói gì cả, đều đứng yên chờ đợi, một lúc lâu sau, Túc Hoàng thu hồi tầm mắt, như có điều suy tư hỏi: “Còn ai nhớ lần đầu tiên “Bánh xe số phận” quay, mũi tên chỉ về phía nào không?”

Các diễn viên đều ngạc nhiên.

Xích Giang đứng gần đó nhất nhiệt tình nói: “Chỉ về phía em ạ!” Xích Giang muốn tỏ ý tốt với Túc Hoàng, nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng như nhìn người c.h.ế.t của gã ta.

Cô bị ánh mắt này làm cho kinh ngạc, sống lưng đẫm mồ hôi, cảm thấy mình như trở thành một thi thể.

“Em đã nói điều gì không phải ạ?” Xích Giang không hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi Bạch Hoa Khởi ở bên cạnh.

Kể từ khi vào phó bản, quan hệ của cô với Bạch Hoa Khởi không tệ lắm.

Bạch Hoa Khởi nhìn chằm chằm Xích Giang, đến khi Xích Giang cảm thấy rùng mình, cô mới lo lắng nói: "Xích Giang, chị có linh cảm rằng em sẽ gặp chuyện chẳng lành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-466.html.]

"Vâng?" Xích Giang vốn nhút nhát, nghe vậy liền tái mặt.

"Giải tán." Túc Hoàng ghét sự dựa dẫm, hắn phẩy tay và cùng Tích Vũ lên tầng.

...

Trong phòng, Bạch Khởi bảo Diệp Ngọc Manh nghỉ ngơi, rồi anh kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng. Hứa Thanh vừa giúp anh, vừa thắc mắc: "Tại sao hai lần quay lại ra kết quả khác nhau? Có phải là không chính xác không? Hay chỉ là sự trùng hợp?"

Bạch Khởi trả lời: "Đó là một khả năng."

"Một khả năng?" Hứa Thanh ngạc nhiên, "Vậy khả năng còn lại là gì?"

Bạch Khởi kiểm tra xong và xác nhận không có vấn đề gì, rồi đứng dậy nói: "Khả năng còn lại là kết quả lần đầu tiên là chính xác."

Hứa Thanh giật mình: "Tại sao?"

Diệp Ngọc Manh ngồi bên cạnh nghe vậy, ngẫm nghĩ một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Có lẽ em biết rồi..."

Bạch Khởi gật đầu với cô ấy và giải thích: "Trong tarot, một câu hỏi không nên hỏi hai lần."

Đó là quy tắc của việc đọc tarot. Một câu hỏi chỉ nên được hỏi một lần trong ngày. Các lần hỏi sau, kết quả sẽ không chính xác.

Hứa Thanh khựng lại một giây, vẻ mặt hết sức khó coi: “Vậy nếu như là thật, đáp án là Xích Giang?”

“Chỉ là suy đoán vô căn cứ mà thôi.” Bạch Khởi nhấn mạnh một lần nữa.

Tarot vốn là một bộ môn huyền diệu khó lý giải, “Bánh xe số phận” lấy tên là số phận cũng như vậy. Anh chỉ thuận miệng đặt câu hỏi, nói không chừng kim đồng hồ cũng vì lực cản nên mới vừa khéo dừng lại ở vị trí của Xích Giang.

Bạch Khởi tự hỏi lòng mình, nếu lần đầu tiên mũi kim đồng hồ chỉ về phía anh, có lẽ anh cũng không cảm thấy bối rối, loại manh mối chẳng lành này chỉ càng đốc thúc con người nhanh chóng tìm kiếm manh mối và giải pháp để thoát hiểm, nếu vì như vậy mà rơi vào vòng xoáy c.h.ế.t chóc, bản thân nó sẽ vi phạm ý nghĩa của huyền học ―― tìm lợi tránh hại.

Trước giờ mục đích của huyền học vẫn luôn là để con người sống tốt hơn, nếu không thể, không cần thứ huyền học này cũng được.

Anh không tin phim đỏ sẽ chặn cơ hội sống của bất kỳ người nào, không ai sinh ra đã tầm thường, nên là người c.h.ế.t đầu tiên, nhưng quả thực yếu đuối là lý do phải đứng mũi chịu sào.

“Vậy em đi nói cho Xích Giang có được không?” Trước giờ Diệp Ngọc Manh vẫn luôn là một người mềm lòng, cô vẫn tương đối sẵn lòng làm những việc tiện tay mà không ảnh hưởng tới mình.

“Tùy em.”

Diệp Ngọc Manh ngẩn người ra, nhất thời không đoán được thái độ của Bạch Khởi, cô cẩn thận suy nghĩ, dường như hiểu ra được điều gì đó, khẽ thở dài.

Loading...