Song Trùng - Chương 460

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:25:44
Lượt xem: 1

Sắc mặt Tích Vũ hơi khó coi.

Bạch Du Hằng không đếm xỉa tới tên ấy, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Khởi không sợ Tích Vũ, trước đó anh chỉ có ba đạo cụ màu cam còn có thể g.i.ế.c được Nghiêu Nhật, huống hồ bây giờ có ba đạo cụ màu đỏ, chỉ là kiêng kỵ Túc Hoàng mà thôi.

Bạch Du Hằng dừng bước trước một căn phòng rõ ràng từng xảy ra hỏa hoạn.

Cửa căn phòng không khóa, anh đẩy cửa đi vào. Mặc dù căn phòng đã được quét dọn qua, đồ dùng bên trong đã được thay mới hết, nhưng vết tích hỏa hoạn vẫn rất rõ ràng, trên mặt tường trắng có vết tro đen không lau được đi, dưới sàn đá cũng có, thậm chí có mặt tường còn có khe nứt như tia chớp.

Trong đầu Bạch Khởi lóe lên linh cảm, anh nói mấy câu với Bạch Du Hằng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hạ quyết tâm bảo rằng: “Anh à, chúng ta quay lại, không xuống tầng tụ họp nữa, chúng ta ở cạnh ba căn phòng bị khóa kia, chiếm chỗ trước, sau đó gọi nhóm Hứa Thanh đi lên.”

Bạch Du Hằng hiểu rõ ý định của anh trai, anh ta quay trở lại ba căn phòng bị khóa và quyết định chọn căn phòng bên trái. Khi anh ta chuẩn bị bước vào, anh ta thấy Túc Hoàng và Tích Vũ đang thảo luận và tiến đến căn phòng bên phải.

Khi thấy Bạch Du Hằng xuất hiện ở góc hành lang, Túc Hoàng lập tức im lặng và nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Thật là trùng hợp." Bạch Du Hằng thản nhiên nói.

Tất cả đều đến đây để "gần quan được hưởng lộc", họ hiểu rõ ý đồ của nhau, không cần phải nói thêm lời nào.

Túc Hoàng tiếp tục nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Bạch Du Hằng không phản ứng, nhanh chóng bước vào căn phòng bên trái, sau đó gửi tin nhắn cho Hứa Thanh và Diệp Ngọc Manh.

【Chết tiệt, sao lại chọn ở đây? Nếu trong ba căn phòng này có ma, chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đầu tiên sao?】

【Ôi trời, đáng sợ quá!】

Hứa Thanh đến nơi đầu tiên, cậu ta vẫn còn thắc mắc về việc điện thoại của Bạch Khởi đột nhiên rung lên lúc nãy. Vì Túc Hoàng ở quá gần họ, Bạch Khởi lo sợ "tai vách mạch rừng", nên họ quyết định trao đổi qua ứng dụng.

Hứa Thanh: Thanh kiếm Huyết Ma đó có vấn đề gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-460.html.]

Bạch Khởi: Nó có thể cảm nhận được sự ác độc.

Hứa Thanh: Hả?

Hứa Thanh ngước nhìn Bạch Khởi. Cậu ta biết sơ qua về thanh kiếm đó. Huyết Ma bị phong ấn trong thanh kiếm đó chọn sự ác độc làm thức ăn. Môi trường tối tăm và ẩm ướt sẽ tăng cường sức mạnh chiến đấu của nó.

Bạch Khởi trả lời: Thanh kiếm Huyết Ma sẽ phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ hơn khi xung quanh có nhiều sự ác độc, vì nó có thể hấp thụ sự ác độc và chuyển hóa thành năng lượng của chính nó.

Hứa Thanh ngạc nhiên một lúc, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cậu ta nhanh chóng trả lời: Ý anh là bà lão đó là kẻ ác? Bà ta ác đến mức Huyết Ma trong hành lý của anh cũng phải run sợ sao?

Bạch Khởi khẽ ho khan một tiếng: “Sửa lại một chút, không phải run rẩy, mà là đang hưng phấn.”

Hứa Thanh: “……………..”

Bạch Khởi nói tiếp: “Chưa chắc đã là bà lão, không loại trừ bất cứ diễn viên và người nào có mặt trong căn phòng khi ấy, đương nhiên, đúng là bà lão kia đáng ngờ nhất. Nhưng trước mắt biết được điều này cũng không trợ giúp được nhiều cho trò chơi tarot của chúng ta.”

Bạch Khởi rất rõ, vào thời khắc mấu chốt này, biết được toàn bộ chân tướng có ưu tiên thấp hơn việc nắm được rõ toàn bộ quy tắc của trò chơi. Trước khi giải được câu đố, phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, hơn nữa bộ phim này khác với trước kia, không phải thăm dò xong thì có thể rời đi, mà nhất định phải chờ đủ bảy đêm, cho nên hiểu rõ toàn bộ quy tắc của trò chơi với họ mà nói có lợi hơn.

Hứa Thanh chỉ không theo kịp tố chất thân thể, nhưng đầu óc cậu vẫn rất nhạy bén, dễ dàng hiểu được ý trong lời Bạch Khởi nói, cậu ngẫm nghĩ một lúc, lại gửi tin nhắn: Tầng em điều tra không có phòng bị khoá, vậy phải làm gì với ba căn phòng bên cạnh chúng ta bây giờ? Có đi vào hay không?

Ban nãy lúc cậu đi lên đã chú ý tới ba căn phòng khóa cửa liên tiếp cạnh phòng của họ.

Bạch Khởi: Để tính sau.

Ánh mắt Hứa Thanh sáng lên: Anh sợ người hầu cố ý nói dối? Liên tục cảnh cáo chúng ta không đi vào, thực ra trong đó có manh mối quan trọng?

Bạch Khởi: Đúng vậy, bởi vì trước mắt chúng ta không thể xác định được nhóm người hầu là thiện hay ác.

Hứa Thanh ngẫm lại cảm thấy kể cũng đúng, quy tắc do người khác đặt ra, nói không chừng người khác vì một lợi ích nào đó mà cố ý lừa dối không nói sự thật cho họ. Cho tới bây giờ app chưa từng nói đây là một trò chơi công bằng, còn phải xem tình huống cụ thể thế nào, nhưng trước mắt chiếm một vị trí có lợi nhất định không tồi.

Tuy vậy, lợi ích cũng đi kèm với nguy hiểm, nếu như trong căn phòng kia có thứ quỷ quái gì muốn ra ngoài, bọn họ ở gần như vậy, nhất định sẽ đứng mũi chịu sào.

Loading...