Song Trùng - Chương 458
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:25:40
Lượt xem: 2
Lúc này, Hứa Thanh mới nhớ ra rằng Bạch Khởi không có khả năng đọc suy nghĩ, cậu cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu đã quá quen với việc coi Bạch Khởi là người có thể giải quyết mọi vấn đề.
Họ tiến đến trước cánh cửa của một căn phòng sang trọng và cổ kính.
Cô hầu gái cung kính gõ cửa, sau đó đẩy cửa mở ra, dẫn mọi người vào bên trong.
Cách bày trí trong phòng không khác những nơi khác trong lâu đài cổ là bao, chỉ là giữa phòng đặt một chiếc giường quỷ dị đáng sợ.
Đó là một chiếc giường đen tuyền, nhưng chăn gối lại đỏ như máu, nó rất rộng rất lớn, xung quanh có một hàng rào nhọn đến nỗi có thể đ.â.m c.h.ế.t người, hàng rào cao lớn ngăn cản người nằm trên giường tiếp xúc với những người ở bên ngoài, không ai có thể tiếp cận chạm vào giường.
Vẻ mặt mấy diễn viên tốt thí hơi căng thẳng.
Hầu gái dẫn họ tới gần chiếc giường, đập vào mắt họ là một bà lão đang nằm điềm tĩnh trên giường.
Đôi chân bà lão duỗi thẳng, đôi tay cũng buông xuống đặt ngay ngắn bên người, đầu bà lão đặt thẳng giữa hai vai. Tư thế cứng ngắc như một cây gậy.
Làn da bà nhăn nheo như lớp vỏ cây, trông rất lớn tuổi, có lẽ đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi, cả người khô héo, chiếc giường lớn khiến bà nhỏ thó như lọt thỏm vào bên trong.
Mũi ưng, gương mặt da bọc xương và gò má cao ngất, hốc mắt lõm sâu khiến thoạt nhìn bà ta rất đáng sợ.
Hứa Thanh: “Còn sống hay đã c.h.ế.t rồi vậy?”
Bạch Khởi đang định lên tiếng, chiếc điện thoại trong tay anh đột nhiên rung lên, suýt chút nữa anh không nắm chặt để nó trượt xuống.
Hứa Thanh ở gần đó, trông thấy điện thoại của Bạch Khởi rung lên, còn tưởng app có chỉ thị mới, bèn mở điện thoại của mình ra nhìn, nhưng thấy cột thông báo trống không thì cảm thấy hết sức thắc mắc.
Bạch Khởi cũng kiểm tra cột thông báo của mình, không thấy có thông báo nào, anh đang hơi buồn bực, điện thoại lại rung lên, Bạch Khởi giật mình hai giây, dường như nhớ ra điều gì đó, bèn mở hành lý ra.
Hứa Thanh đứng sau lưng Bạch Khởi trông thấy, thanh kiếm Huyết Ma trong hành lý của Bạch Khởi đang khẽ rung lên.
Trong ô vuông hành ý, thanh kiếm Huyết Ma chỉ lớn chừng ngón tay, nó trông thấy người chủ mới, tỏa ra hồng quang chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-458.html.]
Bạch Khởi phản ứng rất nhanh, trước khi những người khác chú ý tới, anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay che đi màn hình.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thanh cũng ý thức được có điều bất thường, lo lắng hỏi thăm.
Vẻ mặt Bạch Khởi khác thường, giọng nói bé gần như không nghe thấy: “Lát nữa nói sau.”
Anh làm như không có việc gì nhét điện thoại vào trong túi.
Túc Hoàng liếc mắt nhìn về phía Bạch Khởi, khẽ chau mày lại, hắn rất nhạy cảm, trong chớp mắt ban nãy, dường như hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Bạch Khởi chạm mắt với hắn, giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Túc Hoàng thu hồi ánh nhìn, tiếp tục trao đổi bằng ngôn ngữ ký hiệu với cô hầu gái.
Kể từ khi biết Túc Hoàng hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cô hầu gái không còn viết chữ nữa mà giao tiếp trực tiếp với Túc Hoàng, sau đó thông qua Túc Hoàng truyền đạt thông tin cho mọi người.
Sau khi cô hầu gái truyền đạt xong, Túc Hoàng có vẻ mất kiên nhẫn thông báo: "Cô ta nói rằng chủ nhân của cô ta đang bị bệnh nặng, không thể rời giường, không thể tiếp đón mọi người. Mọi người đã hoàn thành nghi thức gặp mặt, bây giờ có thể rời đi. Chủ nhân của cô ta cần nghỉ ngơi. Mọi người có thể tự do tìm kiếm căn phòng phù hợp để nghỉ ngơi, nhưng cần lưu ý rằng không được chọn những căn phòng đã bị khóa. Ngoài ra, sau khi đã chọn phòng, không được tranh giành hoặc đổi phòng cho nhau, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy tắc."
Bạch Khởi khẽ nhíu mày khi nghe thấy quy tắc cuối cùng.
Việc không được đổi phòng có vẻ khá kỳ lạ.
Khi mọi người chuẩn bị rời đi, bà lão trên giường đột ngột mở mắt, ngón tay co giật, sau đó cánh tay giơ lên và đập mạnh xuống giường.
Mọi người nhìn nhau, Bạch Khởi nảy ra một ý nghĩ và cùng với nhóm người hầu bị kinh động tiến lên phía giường.
Nhóm người hầu vội vàng sử dụng chìa khóa đen để mở khóa hàng rào xung quanh giường, sau đó tiến đến giữ bà lão lại. Ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng động và tiến đến, trong đó có cả cô hầu gái xinh đẹp.
Khi các diễn viên kịp phản ứng và tiến lên trong lúc hỗn loạn, bà lão đã bị giữ chặt, không thể cử động. Mí mắt bà ta liên tục chớp, cố gắng giãy giụa và trợn trắng mắt. Bạch Khởi đứng gần nhất, bàn tay gầy guộc của bà ta thoát khỏi sự kiềm chế của người hầu và nắm chặt cổ tay anh.
Dường như bà ta muốn ngồi dậy, nhưng có lẽ do bệnh tật lâu ngày khiến bà ta không thể thực hiện được. Đầu bà ta hơi nhấc lên rồi lại rơi xuống gối, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào anh. Lực nắm tay của bà ta càng lúc càng mạnh, bất chấp những nỗ lực của nhóm người hầu, bà ta vẫn không chịu buông tay.