Song Trùng - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:52:01
Lượt xem: 0

Vì vậy, chỉ có cái c.h.ế.t hoặc việc hoàn thành tâm nguyện để thoát khỏi sự ràng buộc của app mới có thể giúp anh ta quay trở lại thế giới thực tại bằng thân xác thật. Trong quá trình "giao dịch" với app, anh ta có thể chạm vào đồ vật sinh hoạt bình thường, nhưng người thường không thể nhìn thấy anh ta. Có lẽ Vỹ Bách có đôi mắt âm dương nên mới có thể thấy được anh ta.

Nói thẳng ra, bây giờ anh ta chẳng khác gì một hồn ma.

Thậm chí anh ta có thể làm vài hành động kỳ quái để hù dọa hai viên cảnh sát kia, nhưng Bạch Khởi không rảnh rỗi đến vậy.

Một cảnh sát vừa lục soát vừa nói: “Anh nói xem tình hình của Bạch Tiên Sinh mất tích với gia đình cậu ta như thế nào, cả nhà này lạ thật, anh nói nếu mẹ cậu ta không quan tâm, con trai mất tích, bà ấy là người đầu tiên báo cảnh sát; nhưng nếu mẹ cậu ta quan tâm, thì ba mẹ cậu ta đã di dân ra nước ngoài từ lâu, bỏ cậu ta ở lại nước một mình…”

“Mà kỳ lạ là, hỏi vì sao ba mẹ cậu ta phát hiện ra con trai mất tích, mẹ cậu ta lại không nói ra được, chỉ chắc chắn là con trai bà ta đã mất tích, bảo chúng ta đi thăm dò, ngoài mặt không có vẻ gì là căng thẳng, không giống dáng vẻ của người mẹ, chỉ là.. tiện thể mà thôi, nói thế nào nhỉ, đại khái là ―― tôi thông báo cho mọi người là con trai tôi mất tích, mấy người thích tra hay không thì tùy.”

“Phải đó phải đó, chính là cảm giác này!” Mọi người khác lập tức cao giọng phụ họa.

Bạch Khởi khẽ cong khóe môi, sâu trong đôi mắt có vẻ lạnh lùng.

Anh không ngờ là người mẹ trên danh nghĩa này còn quản xem liệu anh có mất tích hay không.

Bà ấy biết anh mất tích, bởi vì.. trên người anh có.. chip định vị.

Bạch Khởi lần theo trí nhớ xa xôi, chạm vào nơi nào đó trên bả vai. Rõ ràng ở đó trơn mịn ấm áp, nhưng lại có một dấu vết lạnh lẽo bẩm sinh.

Thú cưng dễ lạc mất, khiến chủ nhân đau lòng, cho nên cài định vị, để chủ nhân có thể tìm được thú cưng của mình ngay lập tức.

Nhất định là người phụ nữ kia phát hiện ra không thể định vị anh, nên mới thuận tay báo cảnh sát.

Hai người cảnh sát kia tìm kiếm không có kết quả rời đi, điện thoại trong phòng ngủ đổ chuông, Bạch Khởi đi tới cầm lấy.

Trong cột bạn bè, Vỹ Bách gửi mấy tin nhắn tới.

Vỹ Bách: Anh Bạch à, chúc mừng anh, em đã nói anh sẽ làm được mà!

Vỹ Bách: Bây giờ chúng ta là thể linh hồn rồi, kích thích ghê!!

Bạch Khởi trả lời hai câu, đang định tắt màn hình điện thoại, một tin nhắn thông báo nhảy ra ――

【Quản lý Châu Lâm của bạn mời bạn đến văn phòng anh ấy, có chấp nhận hay không?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-45.html.]

Dù sao Bạch Khởi cũng muốn gặp mặt tên ngu kia, ấn 【Xác nhận】

Một giây sau, cảnh tượng trước mắt trở nên méo mó vặn vẹo, lúc Bạch Khởi mở mắt ra, anh đã đứng ở cửa của một căn phòng làm việc.

Tính năng truyền tống của app còn có thể sử dụng như vậy, Bạch Khởi mỉm cười.

“Vào đi!” Trong giọng Châu Lâm ẩn chứa lửa giận.

Bạch Khởi khẽ cười một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng không mấy lớn này còn có khoảng bảy, tám người, Châu Lâm được vây quanh chính giữa, đó là một người đàn ông tướng mạo hung tàn, chừng ba mươi tuổi, hơi gầy, môi mỏng, khoảng cách giữa hai mắt hẹp, quần áo thoạt nhìn là một anh tài cao cấp.

Mấy người bên cạnh âm thầm dò xét chàng trai nhã nhặn mới vào, trong ánh mắt hàm chứa sự bất thiện.

“Tiểu Cực Nguyên tới rồi.” Một người cất giọng kỳ quái.

“230 điểm, ảnh đế Cực Nguyên năm đó mới chỉ 210 điểm, anh Quách à, trước kia anh cũng chưa từng dẫn dắt người mới giỏi như vậy, phải biết quý trọng đấy.”

Châu Lâm cất tiếng giễu cợt: “Tiểu Cực Nguyên? Mấy người xem trọng cậu ta quá.”

Bạch Khởi lạnh lùng liếc mắt nhìn người kia một chút: “Đừng gọi tôi là Tiểu Cực Nguyên.”

Châu Lâm ngầm giễu cợt: “Còn biết khiêm tốn nữa?”

Bạch Khởi mỉm cười, đáp lại: “Không, anh ta 210 điểm, tôi 230, việc tôi mạnh hơn anh ta là điều hiển nhiên, vậy nên xin đừng gọi tôi là 'Tiểu Cực Nguyên' để hạ thấp tôi, cảm ơn.”

Câu nói này khiến Châu Lâm tức giận đến nghẹn họng, những diễn viên và người đại diện khác cũng kinh ngạc, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Thái độ thân thiện mà Bạch Khởi thể hiện với mọi người chỉ là vỏ bọc bên ngoài, trên thực tế, anh ta là một người cực kỳ kiêu ngạo và tự mãn.

Đối với anh, một khi đã nghĩ điều gì đó là không thể, thì nó thật sự sẽ không thể. Tâm lý sợ hãi sẽ triệt tiêu mọi khả năng phi thường. Anh không thể sống dưới bóng của người khác, anh là Bạch Khởi.

Không thể tranh cãi bằng lời, Châu Lâm ném cho Bạch Khởi một xấp hợp đồng, mặt mày nghiêm nghị: "Trước mắt, cậu phải ở đây trịnh trọng xin lỗi tôi, sau đó ký hợp đồng, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."

Ánh mắt của những người xung quanh ngay lập tức lộ vẻ ghen tị sâu sắc. Bọn họ đều hiểu rõ Châu Lâm đang tính toán điều gì. Tiềm năng của Bạch Khởi là điều hiển nhiên, một khi anh ta gia nhập, chắc chắn điểm tích lũy của Châu Lâm sẽ không ngừng tăng lên.

Loading...