Song Trùng - Chương 441

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:24:39
Lượt xem: 2

Trên người Cực Nguyên chằng chịt vết thương, chúng không ngừng nhỏ máu, thậm chí Bạch Khởi có thể trông thấy xương cốt trắng hếu ẩn dưới làn da hắn. Gương mặt hắn be bét máu, chỉ có đôi mắt sâu thăm thẳm vẫn đang rực sáng.

Hắn chống thanh trường kiếm đỏ màu máu, ánh hồng quang từ thân kiếm nhanh chóng lưu chuyển đến lóa mắt, xua tan đi màn sương u ám, rọi sáng cả rừng mộ, dường như nó cũng đang hấp thu năng lượng của đất trời, chữa những vết thương trên người hắn, nhưng cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Cực Nguyên đã thế suy sức yếu.

Nhưng kẻ địch của hắn cũng không khá khẩm hơn.

Dưới mặt đất có ba thi thể, còn ba người đang đứng, trừ kẻ ở chính giữa, hai người bên cạnh đều thở hổn hển, người chi chít vết thương, vô cùng chật vật, vẻ mặt kiêng dè nhìn Cực Nguyên.

"Lúc trước đối nghịch với tao, có từng nghĩ tới kết cục ngày hôm nay không?" Người đứng giữa mỉm cười, cất giọng tàn nhẫn hỏi.

Cực Nguyên cười khẩy một tiếng, nuốt ngược huyết khí đang trào lên, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ: "Ai nói với anh là đã kết thúc rồi?"

"Sao cơ?" Người kia cau mày, dường như cảm thấy Cực Nguyên sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn mạnh miệng thì thật nực cười.

Cực Nguyên cười tà ác: "Tôi còn sống, các người tiêu đời, tôi c.h.ế.t rồi, các người cũng tiêu đời."

"Chuyện này... chỉ mới bắt đầu thôi."

Trong mắt hai người bên cạnh phản chiếu sự sợ hãi, rõ ràng trận chiến khốc liệt trước đó đã để lại bóng ma sâu sắc trong lòng họ.

Một người muốn xông lên g.i.ế.c hắn, nhưng người đứng giữa giơ tay ngăn cản, dường như muốn để lại cho hắn chút tôn nghiêm cuối cùng.

Cực Nguyên dùng chút sức lực cuối cùng rút thanh huyết kiếm ra.

Một người còn sống không đành lòng quay đầu đi.

Cực Nguyên tự vẫn.

Trong khu rừng mộ u ám, thanh huyết kiếm mất đi chủ nhân, phát ra tiếng kêu gào, thân kiếm đỏ rực lên, rồi dần ảm đạm.

Một đời ảnh đế, lại ngã xuống như vậy.

Có thể tưởng tượng đoạn video này lan truyền sẽ gây chấn động đến mức nào.

Bạch Khởi cảm thấy may mắn vì Vu Nhã đã rời ứng dụng trước một bước.

...

Vỹ Bách vội vã chạy đến văn phòng Bạch Khởi, dựa vào cửa thở dốc: "Anh Bạch Khởi! Cực Nguyên bị sáu người trong top vây đánh, Cực Nguyên c.h.ế.t rồi!!"

Bạch Khởi cảm thấy câu nói này quá quen thuộc, chỉ là thay đổi người, thay đổi con số.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-441.html.]

Vòng đi vòng lại, dường như đã có dấu hiệu từ trước, một kịch bản tương tự xảy ra, lịch sử luôn lặp lại.

Chỉ là anh không ngờ, cảnh này cuối cùng lại xảy ra với Cực Nguyên.

Thực tế, đến Bán Thần còn chết, huống chi là Cực Nguyên?

Thực sự nghe tin Cực Nguyên chết, anh lại bình tĩnh khác thường, dù tốt hay xấu, cuối cùng cũng có kết quả, dù bị tuyên án tử hình cũng tốt hơn là sống trong lo lắng không giải quyết được gì. Thế sự vô thường, anh phải học cách chấp nhận và thích nghi, làm những gì mình nên làm.

Anh chỉ gặp Cực Nguyên ba lần, không tính là xa lạ, nhưng cũng không thể nói là thân thiết, càng không có tình cảm sâu đậm.

Anh nhớ sự giúp đỡ của Cực Nguyên, và cũng may mắn vì có người đồng hành như hắn, nhưng cuộc đời anh vẫn phải tiếp tục.

Anh vẫn biết rõ điều này, anh không dựa vào ai, Cực Nguyên ngã xuống, cũng chỉ là Cực Nguyên ngã xuống, còn Bạch Khởi anh vẫn chưa ngã.

"Bạch Khởi...?" Hứa Thanh và Vỹ Bách không biết nên an ủi thế nào, hai người nhìn nhau, đều hơi nóng ruột.

"Tôi không sao." Bạch Khởi mở đoạn video kia ra, mặt không đổi sắc tua nhanh, sau đó dừng ở câu nói cuối cùng của Cực Nguyên, "Anh ấy nói chưa kết thúc, thì nhất định chưa kết thúc."

"Lời này không phải nói cho đám người trong top kia nghe," Bạch Khởi dừng lại một chút, "Mà nói cho tôi nghe."

Hứa Thanh biết một chút mối quan hệ giữa Bạch Khởi và Cực Nguyên, thấy anh bình tĩnh như vậy, thở phào một hơi, trước đó cậu cho rằng Cực Nguyên là núi dựa của anh, nhưng bây giờ xem ra hiển nhiên là không phải.

Anh ấy vẫn còn có thể lý trí suy nghĩ.

Điện thoại Bạch Khởi đổ chuông, dường như là một trực giác vi diệu nào đó, Bạch Khởi nhoẻn cười: "Chẳng phải đã tới rồi hay sao."

Anh mở điện thoại ra.

【Bạn nhận được một bức thư Cực Nguyên gửi tới. Chú thích, bởi đã đạt được điều kiện phát động nên bức thư mới được gửi đi.】

Bạch Khởi biết, cái gọi là điều kiện phát động kia là cái c.h.ế.t của Cực Nguyên.

Bạch Khởi mở ra, nhìn từng hàng chữ.

"Về mặt tình cảm, tôi tin mình sẽ không thất bại, nhưng theo lý trí, tôi nhất định phải chừa lại đường lui. Phải nói trước là, điều này không có nghĩa là tôi không làm được."

Bạch Khởi bất đắc dĩ, sĩ diện tới mức ấy sao?

"Bạch Khởi, lúc đọc được phong thư này, tôi đã c.h.ế.t rồi, tiếc thật đấy, cậu không còn người bạn hợp tác có thể tiện tay cho đạo cụ màu cam, tôi rất lấy làm tiếc vì điều này, nhưng mà..."

"Cậu có thể thừa kế hết đạo cụ và điểm tích lũy của tôi, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?"

Bạch Khởi: "…………" Hài kịch đen à.

Loading...