Song Trùng - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:24:37
Lượt xem: 2

Bạch Khởi nói lời chào tạm biệt với ông lão rồi rời đi.

Ông lão đứng trơ trọi bên ngoài Thập Thần Điện, đưa mắt nhìn bóng lưng anh xa dần, qua hồi lâu mới giật mình, khẽ lẩm bẩm trong lòng: “Có lẽ không phải cuối cùng mọi ngôi sao đều ngã xuống.”

….

Trở về từ chỗ Thập Thần Điện, Bạch Khởi trải qua cuộc sống ngày đêm “luyện” phim kinh dị, mãi đến bảy ngày sau, Vu Nhã thuận lợi ra khỏi phim kinh dị, tới nói chào tạm biệt với Bạch Khởi.

Trong văn phòng, ánh ban mai chiếu tới, xua tan đi không gian u ám trong phòng. Hứa Thanh biết Vu Nhã nên cũng tới, lúc này đang nói chuyện với Vu Nhã, Bạch Khởi dựa vào sofa, quét mắt nhìn tin nhắn Vỹ Bách gửi cho anh.

Vỹ Bách đã tìm được bộ phim kinh dị thích hợp.

“Vậy tôi đi đây.” Vu Nhã không giỏi giao tiếp, nhưng cứ cảm thấy nếu bỏ đi không nói lời nào thì không được lịch sự, thế là tới đây, ban đầu cũng chỉ định chào hỏi, bây giờ đã nói xong, cũng nên rời đi rồi.

Hứa Thanh lập tức đứng dậy tiễn anh ta, Vu Nhã quay đầu nhìn Bạch Khởi.

Hứa Thanh hiểu ý, trêu chọc nhìn Bạch Khởi: “Đều là bạn như nhau, sao anh ấy chỉ lưu luyến anh thôi vậy?”

Vu Nhã lúng túng cúi đầu.

"Bởi vì tôi đẹp trai mà." Bạch Khởi cười như chuyện đương nhiên, đi tới tiễn Vu Nhã, thật lòng nói, "Sau này sẽ tốt hơn."

Hứa Thanh đứng sau lưng thầm chê anh mặt dày.

Vu Nhã ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh: "Sau này đổi được bạn trai rồi, có thể tới tìm chúng tôi không?"

Hứa Thanh hơi sửng sốt: "Chúng tôi? Còn ai nữa?"

Vu Nhã lập tức phản ứng lại, gương mặt thoáng đỏ lên, lúng túng bảo: "Không... không có ai."

"Có được không?" Anh ta kiên trì hỏi.

Bạch Khởi nhìn anh ta.

Vu Nhã ôm rất nhiều hy vọng đẹp đẽ, mong sự đoàn viên, hy vọng tất cả mọi người đều vui vẻ hạnh phúc, anh rất nhạy cảm, lại có chủ nghĩa lý tưởng.

Bạch Khởi đang muốn mở lời hứa hẹn, khung trò chuyện với Vỹ Bách lại rung lên, tần suất rung quá cao, anh không nhìn kỹ, điện thoại trượt ra khỏi kẽ ngón tay.

Bạch Khởi áy náy nhìn Vu Nhã, nhận được ánh mắt ôn hòa ngầm đồng ý của anh ấy, khom lưng nhặt điện thoại lên, liếc mắt nhìn.

Bạch Khởi biến sắc, đột nhiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

"Sao vậy, có em gái nào send nude cho anh à?" Hứa Thanh thấy anh nhìn chòng chọc điện thoại hồi lâu bèn cất tiếng trêu chọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-440.html.]

Bạch Khởi lặng lẽ buông điện thoại trong tay xuống, liếc mắt nhìn cậu ta: "Tôi là gay, cảm ơn."

Vu Nhã cười hì hì, trông thấy Bạch Khởi nhìn mình, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: "Có được không?"

Yết hầu Bạch Khởi cuộn lên hai vòng, mới có thể dằn cảm xúc phức tạp trong lòng xuống.

Hứa Thanh kinh ngạc nhìn anh tiến lên ôm lấy Vu Nhã, chỉ là vòng ôm hờ, vô cùng lịch sự, ôm rồi anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Được rồi, tôi sẽ trở về cùng Cực Nguyên."

"Cực Nguyên?" Cuối cùng Hứa Thanh cũng nhận ra họ đang nói về ai, cậu nhìn Vu Nhã, cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.

Vu Nhã trợn tròn mắt! Bạch Khởi biết rõ! Cậu ấy còn nói thẳng ra!!

Anh hơi liếc Bạch Khởi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ trách mắng, chỉ hơi lúng túng.

"Tôi, tôi đi đây, đợi... đợi mọi người trở về." Lần này Vu Nhã không còn lưu luyến nữa, anh đi rất vội, như thể đang chạy trốn.

Khi cánh cửa đóng lại, Hứa Thanh xoay ghế, trêu anh: "Hai chúng ta có giao tình như vậy, sao chưa bao giờ thấy anh ôm em--"

Bạch Khởi ngẩng đầu, mặt không biểu cảm: "Nếu cậu cũng góa, tôi cũng có thể ôm cậu."

"Góa? Ai chết--" Trước đó Hứa Thanh còn thờ ơ, giờ đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, "Anh nói Cực Nguyên c.h.ế.t rồi sao?"

"Cậu nghe không nhầm đâu, tôi cũng ước gì mình nhìn nhầm." Bạch Khởi thờ ơ ném điện thoại của mình đi.

Hứa Thanh ngơ ngác nhận lấy, cúi đầu nhìn, Vỹ Bách gửi cho Bạch Khởi hai mươi ba mươi tin nhắn, chỉ có bốn chữ: Cực Nguyên c.h.ế.t rồi.

Hứa Thanh không biết tại sao mình lại cảm thấy rất đau lòng, cậu nhìn theo hướng Vu Nhã rời đi, chỉ cảm thấy điện thoại nặng trĩu, gần như không cầm nổi nữa.

"Tại sao anh... không nói cho anh ấy?" Hứa Thanh khó nhọc nói.

"Cực Nguyên sẽ không muốn tôi nói cho anh ấy đâu, cậu phải hiểu một người đàn ông cao ngạo, trước mặt người yêu chỉ muốn thể hiện không điều gì là mình không làm được, che giấu mọi mặt mềm yếu. Con người Cực Nguyên như vậy, thà để Vu Nhã cảm thấy hắn vứt bỏ anh ta, cũng không muốn Vu Nhã biết anh ta đã c.h.ế.t rồi."

Hứa Thanh im lặng, ánh mắt ủ rũ.

Bạch Khởi nói đúng.

Không nói nghĩa là còn có hy vọng, nhưng nói ra rồi đồng nghĩa với nỗi đau khổ dằng dặc vô tận, mà con người Vu Nhã này, cần hy vọng sống.

Bạch Khởi nhận được một đoạn video mà Vỹ Bách gửi tới.

Anh giữ bình tĩnh mở ra coi, Hứa Thanh tới gần nhìn.

Đó là một rừng mộ, trong rừng những tán cây to lớn phủ kín mặt đất đen ẩm ướt, bốn phía chìm trong màn sương mù u ám, những cành cây khẳng khiu thưa thớt rải rác khắp nơi, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được cái rét lạnh u ám.

Loading...