Song Trùng - Chương 439

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:24:35
Lượt xem: 2

"Không nói những chuyện này," Ông lão sắp xếp lại những dòng tâm tư phức tạp, hiền từ nói, "Để tôi giới thiệu những pho tượng này với cậu."

Bạch Khởi hơi gật đầu cảm ơn, theo sau ông.

Ông lão dẫn anh đến trước pho tượng đầu tiên.

Đó là tượng một thanh niên tuấn tú, áo quần chỉnh tề, khí chất phi phàm, đang dựa vào tường, mắt nhắm hờ, như đang ngủ. Chỉ nhìn đường nét điêu khắc cũng thấy được khí thế năm xưa.

Ông lão chỉ vào tượng, nói: "Đây là người gần với Thần nhất trong lịch sử điện ảnh app ba mươi năm qua, nên xếp đầu tiên."

Bạch Khởi không mấy hứng thú: "Anh ta c.h.ế.t thế nào?"

Ông lão im lặng một lúc mới trả lời: "Lúc đó cậu ta là vua màn ảnh."

"Vâng?" Bạch Khởi nhìn ông.

Ông lão nhìn Bạch Khởi, bình tĩnh nói: "Cậu ta bị hãm hại, c.h.ế.t dưới sự tấn công của chín người đứng trong top."

Nghe câu nói này, Bạch Khởi cảm thấy lạ thường, anh chau mày, nhắm mắt rồi mở ra, cảm giác cả cơ thể như bị cảm xúc khó hiểu bao phủ, thậm chí còn có sự chẳng lành.

Anh không biết có phải dự cảm này đến từ thiên phú hay không.

Khi Bạch Khởi ngẩng đầu, anh để ý đến bức tượng hơn, tiện thể hỏi thêm vài điều.

Mắt ông lão thoáng lóe lên, từ chối nói: "Về thông tin riêng tư, app cấm nói ra ngoài."

Bạch Khởi hiểu: "Mạo phạm rồi."

Ông lão dẫn Bạch Khởi đi dạo khắp đại điện rồi đưa anh ra ngoài, Bạch Khởi dừng bước, hỏi: "Trong lịch sử điện ảnh app, có ai tên là Minh Thế không?"

Bạch Khởi tò mò, liệu nhà khoa học Minh Thế có từng đến app hay không.

Ông lão khựng lại.

Bạch Khởi chú ý đến ngôn ngữ cơ thể ông, anh nghiêm mặt: "Từng đến, đúng không?"

Ông lão kéo Bạch Khởi quay lại, nhỏ giọng: "Cậu nghe được cái tên này từ đâu?"

Bạch Khởi: "Trong thế giới của tôi có một nhà khoa học tên là Minh Thế."

Vẻ mặt ông lão căng thẳng, rồi nghi ngờ nói: "Sao cậu lại hỏi về người đó? Cậu có quan hệ gì với người đó à?"

Bạch Khởi không muốn lộ thông tin cá nhân, hơn nữa anh không có quan hệ gì với Minh Thế, nên chỉ hỏi: "Ông có quen người này không?"

Ông lão biết anh tránh nói, nhìn anh, hồi lâu gật đầu: "Tôi không quen, nhưng tôi biết đúng là có người như vậy."

Bạch Khởi hơi biến sắc.

Nếu ông lão biết Minh Thế, chứng tỏ Minh Thế từng đến app, vậy những thành tựu kia đều từ app, kỹ thuật chế tạo Pet ban đầu cũng từ app ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-439.html.]

Bạch Khởi: "Ông chắc chắn Minh Thế mà ông nói với Minh Thế mà tôi nhắc tới là cùng một người chứ?"

"Có nhiều người tên Minh Thế, nhưng chỉ có một người là nhà khoa học."

Bạch Khởi thăm dò: "Người này... thế nào?"

Ông lão cúi đầu, nhìn nhẫn Bạch Khởi, ngẩng đầu lên, khóe mắt hằn nếp nhăn, mặt nhăn nheo như quả hồ đào.

"Hình như hơn ba mươi năm trước cậu ta từng đứng trong top, sau đó rời đi, cuối cùng không quay trở lại."

Hơn ba mươi năm trước.

Bạch Khởi trầm mặc.

Năm nay anh hai mươi hai tuổi, là pet đời đầu, lúc Minh Thế nổi tiếng cũng vừa khéo cách đây ba mươi năm.

Đúng là người đó rồi, không sai.

Bạch Khởi biết câu hỏi tiếp theo của mình hơi quá phận, nhưng vẫn muốn thử xác nhận: "Có thể nói nguyện vọng của người đó không?"

Anh không ôm bất cứ hy vọng nào, thậm chí cảm thấy có lẽ ông lão sẽ lặng lẽ trách anh mạo muội, vậy nhưng ông lão lại trả lời: "Cậu ta có hai nguyện vọng."

Bạch Khởi ngạc nhiên, trước đó ông lão dè dặt nói chuyện, bảo không tiện tiết lộ thông tin mật, nhưng thông tin cá nhân của Minh Thế cũng là thông tin mật, sao bây giờ ông ấy lại chủ động nói ra?

"Thứ nhất, là kỹ thuật cải tạo gen."

Bạch Khởi lặng lẽ gật đầu, anh đã biết điều này.

"Thứ hai," Ông lão hít sâu, liếc nhìn pho tượng đầu tiên, quay đầu lại vẻ mặt bình tĩnh, "Cậu ta muốn gen ưu tú nhất."

Bạch Khởi sửng sốt, nhưng thấy điều này rất hợp lý.

Nếu Minh Thế muốn dùng kỹ thuật gen để tạo ra những con người ưu tú hơn, cao cấp hơn với số lượng lớn, thì việc muốn một gen ưu tú nhất cũng là điều bình thường, dù sao anh ta có thể dùng những gen ưu tú này để cải tạo, sáng tạo ra những Pet có năng lực hơn người một bậc.

"Sao ông lại nhìn người này?" Bạch Khởi hỏi, mắt nhìn pho tượng chàng trai tuấn tú đứng đầu.

Ông lão nói: "Bởi vì Minh Thế thành công mang đi... một phần nhỏ gen của Bán Thần."

Bạch Khởi sửng sốt.

Pho tượng đầu tiên kia là Bán Thần, Minh Thế đạt được nguyện vọng, có thể thành công mang một phần nhỏ gen của Bán Thần đi, dùng để chế tạo Pet.

Cực Nguyên nói hắn đại diện cho pet số 0, trước đó là người bình thường, sau đó được cải tạo gen, lại có gen không thể sao chép của bản thân, vậy nên trên người hắn ta có gen của... Bán Thần?

Nhất định Cực Nguyên biết Minh Thế.

Bây giờ Bạch Khởi vô cùng xác định điều này.

Thế nhưng chuyện này cũng không liên quan quá nhiều tới anh, toàn bộ quá trình anh làm như nghe kể chuyện, nếu sau này Cực Nguyên nhắc tới, anh sẽ vờ như không biết.

Loading...