Song Trùng - Chương 415
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:22:59
Lượt xem: 1
Lục Minh Trí vừa tiến đến, Bạch Khởi đã lên tiếng, giọng điệu mang theo sự nghi hoặc: "Sao vậy, có chuyện gì à?"
Lục Minh Trí biết rõ bản chất xảo quyệt của Bạch Khởi, anh lạnh lùng liếc nhìn, không buồn đáp lời. Mắt anh đảo quanh, tìm kiếm dấu vết của con quỷ áo đen.
"Anh đang tìm cái gì thế?" Bạch Khởi giả vờ ngây thơ hỏi.
Lục Minh Trí sục sạo khắp nơi, nhưng không còn cảm nhận được sự hiện diện của con quỷ kia nữa, sự bực bội trào dâng.
Anh quay phắt lại, đối diện với Bạch Khởi, giọng nói đanh thép: "Anh đã giấu nó đi rồi."
"Giấu cái gì cơ?"
Bạch Khởi nhướn mày, bật cười: "Tôi giấu nó đi đâu được chứ?"
"Anh nghĩ mình đang diễn trò trẻ con à?"
Lục Minh Trí không nén được sự mỉa mai, "Vì chút ân oán cá nhân mà cứu một con quỷ, anh được lợi gì chứ? Hại người mà chẳng lợi mình, thật ngu xuẩn."
Bạch Khởi cụp mắt, nhếch mép cười khẩy. Anh không đời nào cho hắn biết mình được lợi gì.
"Anh cứ cho là vậy đi." Bạch Khởi vốn là người cố chấp, nếu không phải anh phát hiện ra Lục Minh Trí là con trai mình, có lẽ anh đã bị Bạch Giang xúi giục g.i.ế.c c.h.ế.t từ lâu.
Dù kết cục là anh còn sống, điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ tha thứ. Anh không phải là thánh mẫu.
Những ý đồ đen tối kia là thật, và có lẽ cái c.h.ế.t cũng vậy. Chỉ riêng những gì hắn đã làm, Bạch Giang đã đáng phải trả giá. Anh thực hiện lời hứa của mình, đẩy Bạch Giang vào nguy hiểm, tạo điều kiện cho một con quỷ Bạch Giang mới ra đời.
Sau đó, con quỷ đó sẽ nuốt chửng bản thể, kết liễu cuộc đời diễn viên Bạch Giang. Một kế hoạch đơn giản mà tàn độc. Suýt chút nữa Lục Minh Trí đã phát hiện ra mọi chuyện. Hắn nhìn sang Bạch Giang, ánh mắt dò xét: "Hai người thân thiết từ bao giờ vậy?"
Bạch Khởi nhún vai, mỉm cười: "Người một nhà cả mà, xóa bỏ hiểu lầm thôi."
Bạch Giang gật đầu phụ họa. Lục Minh Trí không thể nào đoán được Bạch Khởi đang nghĩ gì. Hắn không biết đâu là thật, đâu là giả, nên chẳng buồn đôi co, quay người xuống lầu. Bạch Khởi mỉm cười tiễn hắn, đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, nụ cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh.
Anh quay sang nhìn con quỷ Bạch Giang, nói: "Tôi có thù với diễn viên Bạch Giang, không có thù oán gì với cậu. Tôi không muốn g.i.ế.c cậu, nhưng tôi khuyên cậu, đừng dại dột mà động đến tôi."
Trong mắt Bạch Giang thoáng qua nỗi sợ hãi. Cậu đã tận mắt chứng kiến Bạch Khởi từng bước một dùng thủ đoạn khó lường để g.i.ế.c Bạch Giang. Anh ta quá thâm sâu khó đoán, cậu không dám mạo hiểm.
"Ừm," Quỷ Bạch Giang miễn cưỡng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-415.html.]
Bạch Khởi mỉm cười, "Giữ kín thân phận, cứ tự nhiên đi lại."
【Má ơi, quỷ ở bên cạnh mà không nhận ra.】
【Nghĩ mà thấy sợ khiếp vía.】
【Anh ta thà hợp tác với quỷ chứ không muốn hợp tác với người.】
【Tay diễn viên này hành động quỷ quyệt khiến người ta không nghĩ thông.】
【Ôi Nguyên Mục xui quá, lại bị quỷ đả thương, bị thương không nhẹ, đây đã là lần thứ ba rồi. Liệu con quỷ này có phải quỷ Nguyên Mục không nhỉ?】
【Trời má, ở bên kia đánh nhau kìa.】
【Maaaaaaaaa】
"Khoan đã," Bạch Khởi gọi giật Bạch Giang lại khi hắn định rời đi.
"Sao vậy?"
Bạch Khởi cúi đầu nghịch điện thoại, vẻ mặt trầm tư. Một lúc sau, anh ngẩng lên, "Đi với tôi."
"Làm cái gì vậy?" Quỷ Bạch Giang vẫn hơi đề phòng.
"Nhiều lời thế nhỉ." Bạch Khởi nhét điện thoại vào trong túi, dùng khăn giấy lau bụi bẩn bám lên người lúc đánh nhau, đi thẳng tới chiếc gương ở đại sảnh tầng hai.
Từ khi phát hiện chiếc gương ở tầng một có manh mối hơi khó hiểu kia, Bạch Khởi phát hiện ra, mỗi tầng đều có một chiếc gương giống như vậy, chỉ là trừ chiếc gương ở tầng một có khắc hai chữ cái tiếng Anh ra, những tầng khác chỉ là gương bình thường, không có lấy họa tiết đặc biệt nào cả.
Sắp đi tới trước mặt gương, Bạch Khởi ở tầng hai nhìn xuống, trông thấy Nguyên Mục đang ôm cánh tay không ngừng chảy máu, bên cạnh là nữ diễn viên trước đó họ từng trông thấy, cô ta đang kinh ngạc cảm ơn, muốn chủ động băng bó cho anh ta.
Bạch Khởi đi xuống dưới vài bước, ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Bởi vì mất m.á.u mà sắc mặt Nguyên Mục tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh.
Máu chảy dài từ ống tay áo của anh ta, chảy theo đầu ngón tay, nhỏ lên cầu thang màu trắng ngà. Anh ta mặc chiếc áo xám xanh, ở ống tay áo có vết m.á.u khó coi, vết m.á.u không ngừng lan rộng ra, xem ra Nguyên Mục bị thương không nhẹ. Trên áo anh ta không chỉ có vết thương này, dường như trước đó cũng từng chiến đấu kịch liệt, bởi vì áo quần xốc xếch, trên người có khí chất suy sụp bất kham.
Nguyên Mục ngẩng đầu lên, dường như muốn khoe sức, tỏ vẻ thoải mái mà an ủi “Không sao đâu”, nữ diễn viên kia kích động nói giúp anh ta: “Trước đó bọn em gặp một con quỷ áo đen rất mạnh! Cũng nhờ anh Nguyên đã cứu em, không thì em đã c.h.ế.t chắc rồi!”