Song Trùng - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:22:51
Lượt xem: 2
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, hắn chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, âm khí từ từ lan tỏa trong không gian chật hẹp.
Trên cánh cửa kim loại phản chiếu, hắn trông thấy một bóng người mờ ảo đứng ngay bên cạnh mình.
Chiếc bóng thấp hơn hắn một chút, vị trí vừa vặn ở nơi tay hắn có thể chạm tới.
Bạch Du Hằng không quay đầu lại, chỉ cất giọng trầm thấp:
“Tới tìm tôi à?”
Giọng hắn vang vọng trong thang máy tối đen, tạo ra một cảm giác áp bức vô hình.
Không có câu trả lời ngay lập tức.
Hắn lặng lẽ chờ đợi.
Kẻ kia chậm rãi cởi mũ trùm trên đầu xuống.
Bạch Du Hằng thoáng sững người khi trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Ngay sau đó, hắn nở một nụ cười đầy thú vị.
“Là tôi.”
Quỷ Bạch Giang nói.
【Vãi!! Oan gia ngõ hẹp thật sự??】
【Vậy mà cũng cứu trúng quỷ Bạch Giang? Xác suất này nghịch thiên quá rồi!】
【Xác suất không nhỏ đâu, bồ thử tính xem. Bây giờ còn bảy người sống, tương ứng với bảy con quỷ. Trừ quỷ Bạch Khởi, quỷ Bạch Du Hằng và quỷ Lục Minh Trí ra, còn lại năm con quỷ. Xác suất cứu được quỷ Bạch Giang là 1/5, đâu có thấp!】
【Đúng rồi đó!!】
【Bực thật đấy! Bạch Giang đối xử với Bạch Khởi như vậy, vậy mà Bạch Khởi lại đi cứu một “bản thân” của cậu ta?】
【????? Nhân gian mê đắm?? Nhưng em lại thấy chuyện này hả hê lắm nha! Quỷ Bạch Giang không đi tìm bản thân mà lại đến gặp Bạch Khởi.】
【Phải đó trời ơiiiii.】
Giọng quỷ Bạch Giang vô cùng yếu ớt, có vẻ như đòn tấn công từ con thoi màu đen của Lục Minh Trí đã khiến cậu ta bị thương không nhẹ.
Bạch Khởi trở lại, nhướng mày, có chút bất ngờ. Anh không ngờ con quỷ mà mình tiện tay cứu lại là một Bạch Giang khác. Đúng là niềm vui bất ngờ.
Quỷ Bạch Giang khàn giọng hỏi:
“Sao lại cứu tôi?”
Trong giọng nói chất chứa sự nghi hoặc khôn cùng.
Trên cánh cửa thang máy, đôi mắt đỏ như Hồng Nguyệt trên cao phản chiếu trong lớp sương mờ, ngập tràn thắc mắc.
Bạch Khởi bước đến chỗ bảng điều khiển thang máy, bình thản bấm nút lên tầng, định bụng đi tìm Hứa Thanh.
“Thuận tay?” Anh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-411.html.]
Hiển nhiên, quỷ Bạch Giang hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời này. Cậu ta chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ thật của mình:
“Chứ không phải anh muốn lợi dụng tôi để g.i.ế.c Bạch Giang?”
Bạch Khởi cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt:
“Cậu ta cũng chẳng có bản lĩnh g.i.ế.c tôi.”
Trên cánh cửa thang máy, gương mặt quỷ Bạch Giang ẩn trong màn sương đen dần vặn vẹo, biến dạng.
Nhận thấy cơn giận đang bùng lên trên người quỷ Bạch Giang, ý cười trên môi Bạch Khởi cũng dần thu lại.
Ánh mắt anh trở nên lãnh đạm:
“Tôi không giễu cợt cậu. Tôi chỉ nói sự thật.”
“Cậu phải hiểu rõ một điều. Hiện tại, cậu muốn g.i.ế.c Bạch Giang là vì nhiệm vụ, chứ không phải vì tôi muốn g.i.ế.c cậu ta.”
“Nói thẳng ra thì, cậu ta có c.h.ế.t hay không, liên quan gì đến tôi chứ?”
Quỷ Bạch Giang cố dằn cơn giận trong lòng xuống, nhưng giọng nói vẫn chất chứa sự cố chấp:
“Anh ghét cậu ta. Anh muốn g.i.ế.c cậu ta.”
Thang máy tiếp tục đi lên.
Bạch Khởi tựa vào vách thang máy, nghe vậy thì bật cười, ánh mắt đầy vẻ trào phúng:
“Tôi cũng thực sự hy vọng tất cả những kẻ đắc tội với tôi trên đời này đều c.h.ế.t sạch.”
“Nhưng nếu chuyện này quá phiền phức, vậy thì tôi cần gì phải tốn công?”
“Là người trưởng thành cả rồi, ai cũng phải biết tự cân nhắc. Chuyện gì đáng làm, chuyện gì không đáng, chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ sao?”
“Diễn viên không thể g.i.ế.c diễn viên, để g.i.ế.c Bạch Giang tôi phải dùng đạo cụ bảo toàn sinh mệnh, không đáng, cậu ta cũng không xứng, tôi kiềm chế cơn giận này, cũng bình thường đúng không nào?”
“Anh không nói thật.” Quỷ Bạch Giang vẫn kiên trì.
Trước giờ Bạch Khởi vẫn luôn ghét người tự cao tự đại, tự cho mình là người thông minh, anh dần mất kiên nhẫn, hờ hững nói:
“Cậu phải rõ điều này, cậu xuất hiện, là cậu tới cầu xin tôi giúp cậu mạnh lên, chứ không phải tôi cầu xin cậu g.i.ế.c Bạch Giang, tôi cảm thấy chuyện này rất rõ ràng, đến chuyện này còn không hiểu thì cậu cút đi được rồi đấy, tôi không muốn một kẻ ngu làm đồng đội, tới lúc này rồi, đi cứu con quỷ khác thông minh thức thời thì tốt hơn.”
“Anh!!” Trong giọng quỷ Bạch Giang đè nén lửa giận khôn cùng, “Cũng không phải anh thì không được.”
Nhiệt độ trong thang máy đột nhiên hạ xuống, cảm nhận được hắc khí bên cạnh lắng xuống đầy ngột ngạt, Bạch Khởi cười giễu, hờ hững bảo rằng:
“Vậy sao cậu không tìm Bạch Giang, tới tìm Bạch Khởi tôi làm gì? Chắc không đến mức nhớ nhầm tên đâu nhỉ? Đúng không?”
Quỷ Bạch Giang đang muốn nói điều gì đó, lại bị Bạch Khởi cắt ngang:
“Bạch Giang ở phòng bệnh trên tầng ba, đi ra ngoài rẽ trái tới phòng cuối cùng, tôi đã bấm thang máy cho cậu rồi, đi thong thả không tiễn.”
“Ding”, thang máy vừa khéo dừng ở tầng ba, cánh cửa mở ra, Bạch Khởi đưa tay ra dấu mời.
Quỷ Bạch Giang đứng trong thang máy không nhúc nhích, hiển nhiên hiểu rõ tình cảnh của mình, không muốn đi.