Song Trùng - Chương 407

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:22:43
Lượt xem: 1

Hứa Thanh hỏi: "Nếu đã là mâu thuẫn không thể hóa giải, tại sao hắn ta còn tìm anh?"

Hứa Thanh cảm thấy cách làm thông thường của quỷ sẽ giống như quỷ Hà Bách, lặng lẽ g.i.ế.c Hà Bách, rồi bí mật ẩn mình trong cơ thể diễn viên. Quỷ nắm giữ toàn bộ ký ức của diễn viên, nên việc thay thế sẽ không tốn nhiều công sức.

Bạch Khởi nhìn cậu và nói một cách đầy ẩn ý: "Có lẽ quỷ Bạch Du Hằng thầm thương tôi, không nỡ để tôi chết?"

Hứa Thanh mở to mắt: "Anh nói thật sao?"

Bạch Khởi liếc nhìn cậu: "Chỉ đùa thôi."

Hứa Thanh: "..." Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn đùa được.

Bạch Khởi nghiêm túc lại và nói: "Đơn giản thôi, sau khi cân nhắc, quỷ Bạch Khởi cảm thấy tin tưởng tôi hơn là tin tưởng ứng dụng."

"Hắn ta nghi ngờ quy tắc."

Bạch Khởi lặng lẽ quay đầu, nhìn cậu ấy thật lâu rồi chậm rãi cất giọng từ tận đáy lòng:

“Tôi đang tự hỏi… con người nên tin vào sự chính xác tuyệt đối, hay nên tin vào chính bản thân mình?”

“Dù cho một ‘bản thân’ khác có tăm tối, tà ác, thậm chí muốn g.i.ế.c mình, thì đó vẫn là chính mình—vẫn là người thân thuộc và gần gũi với mình nhất.”

Hứa Thanh khẽ rùng mình, trái tim dậy lên một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời.

Mình mới là người gần gũi với bản thân nhất sao?

Cậu chợt thất thần, nhớ lại quãng thời gian dậy thì khi chính mình từng chán ghét bản thân.

Cậu không giống những người bình thường khác.

Cậu có một nhân cách nữ tính. Vì mặc cảm và tự ti, cậu luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông, cố chấp muốn che giấu sự tồn tại của Hứa Niệm. Đã có lúc cậu oán giận cô bé, dành cả một khoảng thời gian dài bài xích và thốt ra những lời cay nghiệt với cô. Nhưng Hứa Niệm lại quá đỗi ngây thơ, luôn tìm cách dỗ dành cậu vui lên. Nhờ vậy, cậu mới dần tháo gỡ được khúc mắc trong lòng.

Thực ra, cậu vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Hứa Thanh khẽ cười khổ: “Bạch Khởi, không phải ai cũng có thể hiểu và tin tưởng chính mình.”

Ngay cả việc chấp nhận bản thân cũng đã là một điều khó khăn, huống hồ là thấu hiểu và tin tưởng.

Bạch Khởi nhún vai, giọng điệu có phần lạc quan:

“Có lẽ đây chính là điểm mấu chốt. Quỷ Bạch Khởi không g.i.ế.c tôi, ngược lại còn chủ động tìm đến tôi, bởi vì cậu ta biết tôi yêu và tin tưởng cậu ta. Mà cậu ta cũng yêu và tin tưởng tôi.”

“Bởi vì cậu ta chính là tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-407.html.]

Nghe những lời ấy, Hứa Thanh đột nhiên liên tưởng đến một chuyện gì đó. Cậu bật cười, tâm trạng u ám phút chốc tan biến, trêu chọc nhìn Bạch Khởi:

“Anh đã yêu một người mà thành ra hai người rồi, đừng để cuối cùng biến thành yêu bốn người đấy.”

Bạch Khởi: “………..”

Thấy anh hiếm khi bị chặn họng như vậy, Hứa Thanh hả hê, cười lớn hơn nữa.

Cậu cảm thấy thật kỳ diệu—Bạch Du Hằng là Bạch Khởi, quỷ Bạch Khởi cũng là Bạch Khởi, quỷ Bạch Du Hằng vẫn là Bạch Khởi. Một người, nhưng niềm vui lại nhân bốn.

【Ôi trời, Hứa Thanh nói trúng tim đen của em rồi hahahaha】

【Cảm giác tự yêu bản thân này đúng là vi diệu, cười c.h.ế.t mất】

【Hahaha dù biết Khởi Khởi đang nói về lòng tự trọng, nhưng ai bảo anh ấy lại yêu đương với chính bản thân mình chứ】

Nhận thức được thời gian gấp gáp, Hứa Thanh nhanh chóng quay lại chủ đề chính:

“Vậy quy luật là khi “song nguyệt đồng thiên” kết thúc, thế giới sẽ chỉ còn lại một bản thể của chính mình tồn tại? App nói điều này với quỷ, hoặc ít nhất là ngầm ám chỉ với bọn họ?”

Ánh mắt Bạch Khởi lơ đãng dừng lại trên đài phun nước bỏ hoang giữa thảm cỏ, dường như mất tập trung. Một lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng:

“Đúng vậy.”

Hứa Thanh nhìn theo hướng anh, tò mò hỏi:

“Anh đang nhìn gì vậy?”

Cậu đảo mắt về phía đài phun nước, chỉ thấy những cành lá khô héo trôi lềnh bềnh, còn những con nòng nọc nhỏ thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước.

Hồ nước tù đọng, bẩn đục và phả ra mùi tanh nồng của cá.

“Nhìn mặt trăng dưới nước.” Bạch Khởi im lặng hồi lâu, sau đó chợt hoàn hồn, thấp giọng đáp.

Lúc này, Hứa Thanh mới nhận ra hình ảnh phản chiếu của hai mặt trăng dưới làn nước.

Bạch Khởi ngồi xuống, tiện tay nhặt một cành cây khô trên bãi cỏ rồi thả vào trong đài phun nước. Mặt trăng phản chiếu vỡ vụn, trở nên mơ hồ. Những gợn sóng lăn tăn khuấy động mặt nước, làm biến dạng cả hình ảnh phản chiếu gương mặt anh.

Hứa Thanh quan sát mà không hiểu anh đang làm gì.

Bạch Khởi lặng lẽ đợi cho mặt nước dần tĩnh lặng trở lại. Khi hai mặt trăng một lần nữa hiện lên rõ ràng, anh buông cành cây trong tay, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng—như thể vừa tìm ra một manh mối quan trọng.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xác nhận lại một lần nữa—chỉ có những áng mây không ngừng biến hóa, còn mặt trăng vẫn bất biến. Hai vầng trăng vẫn duy trì kích cỡ như cũ, vẫn sáng rõ như thường, giằng co lẫn nhau. Chỉ có điều, màu sắc của chúng lại khác biệt—một trắng, một đỏ. Những đám mây xung quanh tiếp tục trôi dạt, tạo cảm giác một lớn một nhỏ.

Loading...