Song Trùng - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:18:19
Lượt xem: 0
Bạch Khởi cười nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ xem tin nhắn tiết lộ hành tung của mình thôi, cam đoan không nhìn cái gì khác."
Lục Minh Trí lấy điện thoại ra, ném vào tay Bạch Khởi.
Bạch Khởi mở ra xem, phát hiện rất có thể là hai người khác nhau gửi tin nhắn cho Lục Minh Trí.
Đó là hai khung chat riêng biệt, có vẻ như hai tin nhắn đến từ hai điện thoại khác nhau.
Tin nhắn đầu tiên tiết lộ mối quan hệ giữa các nhân vật, tin nhắn thứ hai báo cho Lục Minh Trí biết anh đang ở phòng bệnh của hắn.
Bạch Khởi cảm thấy ghê tởm trong lòng, đôi mắt đen ánh lên sự tức giận.
Nếu không có kịch bản được thiết kế khéo léo, giờ này anh đã bị thương nặng hoặc thậm chí mất mạng.
Chỉ qua vài câu, Hứa Thanh đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, lặng lẽ gạt tay Diệp Ngọc Manh ra.
Có kẻ đã phản bội Bạch Khởi, và không chỉ một người. Có thể là bất kỳ ai trong số những người đang cười nói, tỏ vẻ chân thành ở đây.
Diệp Ngọc Manh vội vàng thanh minh: "Không phải em!"
Nguyên Mục đá tung thùng rác, chửi thề: "Chết tiệt."
Bạch Khởi trấn an mọi người, nói: "Tôi công khai chuyện này để nhắc nhở mọi người cẩn thận những người xung quanh. Trước khi có bằng chứng xác thực, tôi sẽ không nghi ngờ ai cả."
Lục Minh Trí nhíu mày: "Cậu tự giải quyết chuyện của mình, miễn là đừng c.h.ế.t là được."
Hắn chỉ muốn hoàn thành kịch bản và rời khỏi bộ phim rác rưởi này.
...
Bạch Khởi tiến đến chiếc gương mà họ đã phát hiện ra điểm bất thường.
Chiếc gương đặt ở cửa ra vào tầng một, ngay trước quầy lễ tân, giống như những chiếc gương thường thấy ở công ty hoặc trường học, để mọi người chỉnh trang lại ngoại hình.
Chiếc gương cao khoảng 2 mét, rộng chưa đến 1 mét, khung gương màu đỏ, mặt gương khá bẩn. Nó được đặt nghiêng, đối diện với hai mặt trăng trên bầu trời.
Bạch Khởi đứng trước gương, hình ảnh của anh phản chiếu trong đó. Trong gương, Hồng Nguyệt đỏ rực hơn, còn Bạch Nguyệt thì có vẻ đang yếu dần, không còn sống được bao lâu nữa.
"Bạch Khởi, kẻ nội gián đó..." Hứa Thanh vẫn còn lo lắng về chuyện này.
Bạch Khởi nói: "Tôi tin chắc không phải cậu, còn những người khác thì không chắc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-397.html.]
Hứa Thanh cảm thấy lòng ấm áp.
"Chiếc gương này..."
Bạch Khởi im lặng, anh tiến lại gần, đưa tay sờ lên hai bên mặt gương. Nơi đó dường như từng có chữ gì đó, nhưng qua thời gian, chúng đã mờ đi gần hết, chỉ còn lại hai chữ "C".
Hứa Thanh "ồ" một tiếng: "Có phải trước đây ở đây từng có từ tiếng Anh không? Bị mờ hết rồi chỉ còn chữ C?"
Bạch Khởi ngước nhìn lên: "Cậu nghĩ trên gương sẽ có chữ tiếng Anh gì?"
Hứa Thanh cau mày, vẻ mặt suy tư: "Phạm vi rộng quá... Khó mà nói được. Đây là manh mối à?"
"Có lẽ vậy?" Bạch Khởi trầm ngâm, một lúc sau nói: "Tôi đoán nó thuộc dạng manh mối biết thì tốt, không biết cũng không ảnh hưởng gì. Dù sao, nếu không tình cờ leo xuống, tôi cũng không phát hiện ra nó có gì bất thường."
Hứa Thanh khẽ thở phào, rồi lại nghĩ đến điều mình trăn trở, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nói: "Bạch Khởi, anh không cảm thấy anh quá may mắn rồi sao?"
Bạch Khởi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt có chút tán thưởng, anh khẽ cười nói: "Đúng vậy."
Hứa Thanh ngạc nhiên trước phản ứng của anh: "Anh nhận ra rồi à?"
"Đúng vậy," giọng Bạch Khởi rất bình tĩnh, "Tôi quá may mắn. Lục Minh Trí muốn g.i.ế.c tôi, lại vừa khéo là con trai tôi. Chuyện tốt như vậy, tôi không tin."
Anh nói thẳng: "Cậu xem, tôi không có cha mẹ để bảo vệ, điều này đã vượt quá dự liệu của tôi. Tôi cứ nghĩ nếu như vậy, hẳn là tôi cũng không có con cái bảo vệ mình, như vậy mới tương đối công bằng với các diễn viên khác, nhưng mà tôi lại có con trai, lại còn là Lục Minh Trí. Lục Minh Trí là ai? Có thể nói Lục Minh Trí là người có thực lực ngoài mặt tốt nhất trong bộ phim này. Bây giờ tôi dám cá, trong phim này không ai có tình huống tốt hơn tôi, như vậy mới kỳ quái."
Hứa Thanh ngẫm lại thấy đúng là như vậy thật, đến cậu còn nhận ra, sao Bạch Khởi lại không nghĩ ra chứ. Cậu nói: "Anh cảm thấy đây không phải may mắn sao?"
"Tôi cảm thấy giống như..." Bạch Khởi ngước đầu nhìn mặt trăng trên cao, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp, một lúc sau mới nói: "Giống như đền bù."
"Đền bù?" Đột nhiên nghe thấy từ này, Hứa Thanh ngạc nhiên.
"Có lẽ bởi vì một số nguyên nhân, phó bản của tôi có độ khó cao hơn so với những người khác, cho nên cần thông qua cách này để trung hòa. Khoan đã..." Vẻ mặt Bạch Khởi đột nhiên căng thẳng.
Hứa Thanh đang định nói chuyện lập tức im bặt.
Trong đại sảnh không người bỗng có tiếng bước chân nhỏ xíu.
Hứa Thanh mở to mắt, chẳng lẽ là kẻ nội gián?! Xung quanh tối đen như mực, kẻ đó ở đâu?
Lúc này, Bạch Khởi cho Bạch Du Hằng tiến lên, đi về phía phát ra tiếng bước chân.
Nơi đó là dãy ghế massage dành cho khách nghỉ ngơi. Chiếc ghế màu nâu đã ngả sang đen, Bạch Du Hằng dò dẫm tìm kiếm, đột nhiên dừng lại.