Song Trùng - Chương 386
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:17:57
Lượt xem: 1
Cùng lúc đó, điện thoại của Bạch Khởi cũng reo, anh ngạc nhiên, màn hình hiện lên dòng chữ "Bà vợ già".
【??? Cùng là vợ, sao khác biệt dữ vậy??】
【Hahaha, Khởi Cưng là trai hư à??】
Hứa Thanh nhón chân, nhìn màn hình điện thoại, cười toe toét: "Nhân vật của anh có vẻ không được lòng vợ cho lắm, kiểu này chắc chắn bị đòi ly hôn cho xem haha."
Bạch Khởi liếc cậu ta, bắt máy, bật loa ngoài: "Alo."
Đầu dây bên kia là giọng nữ the thé: "Ông xã à, mình đưa hai ông bà già đó vào viện dưỡng lão đi."
Hứa Thanh cười chế giễu, Bạch Khởi trừng mắt, ậm ừ đáp: "Ừ, biết rồi."
Người phụ nữ bắt đầu than vãn: "Anh không biết đâu, cha mẹ anh có phải người có học không vậy, cứ chửi bóng chửi gió như mấy bà cô hàng xóm ấy, thấy ai là lại kêu ca mình bất hiếu, anh xem mình bận rộn thế này, anh thì trực đêm suốt, em thì chăm con, lấy đâu thời gian lo cho họ, cái viện dưỡng lão em tìm cũng không tệ, có người chăm sóc, không biết họ còn muốn gì nữa, khó chiều quá! Cả ngày em bị họ làm cho khó chịu c.h.ế.t đi được."
Bạch Khởi cảm thấy nghe tiếp cũng không có gì hữu ích, nên tranh thủ cắt lời: "Em bớt giận."
Người phụ nữ vui vẻ: "Sao hôm nay anh dịu dàng vậy?"
"Bình thường anh không dịu dàng à?"
"Bình thường anh nghe vài câu là cúp máy rồi, quên rồi à?"
Bạch Khởi cười trừ, rồi do dự: "Hay là mình đừng đưa họ vào viện dưỡng lão, đồng nghiệp biết thì không hay, dù sao họ cũng nuôi mình..."
Người phụ nữ ngạc nhiên: "Anh tăng ca nhiều quá nên lú lẫn rồi à? Họ nhận nuôi anh thôi, không phải ruột thịt mà sợ gì."
Bạch Khởi giật mình, nhận nuôi chứ không phải con ruột.
Người phụ nữ tiếp tục: "Hồi trước họ còn ngược đãi anh, lúc em về làm dâu thì ngày nào cũng gây khó dễ cho em, đáng đời họ. Anh có thời gian lo cho họ sao không lo cho con mình đi, thằng bé kia còn chơi game kìa! Anh xem mấy giờ rồi, nhanh lên, em không buồn quản nó nữa, nói vài câu là nó đóng sầm cửa lại, không biết nó giống ai, mấy hôm trước còn đánh nhau với người ta bị trường học thông báo xử lý nghiêm..."
Người phụ nữ lải nhải không ngừng. Rõ ràng nhân vật của Bạch Khởi không quan tâm đến con cái, gia đình này thiếu sự quan tâm của cha mẹ, cha thì bận kiếm tiền, mẹ thì chỉ lo con cái, mà đứa con này lại rất ngang bướng.
Bạch Khởi suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Em bảo nó nghe máy đi!"
Người phụ nữ hét lớn: "Thần Thần, ba gọi điện thoại cho con này!"
"Biết rồi, phiền quá đi!"
Tiếng một cậu bé tuổi dậy thì vang lên, giọng khàn khàn và khó chịu.
Người phụ nữ nói: "Sao con không nói chuyện với ba đi?"
"Ai cần mẹ lo?"
"Rầm" một tiếng, có vẻ như con trai Bạch Khởi đã cầm điện thoại và đóng sầm cửa lại. Xem ra quan hệ gia đình rất căng thẳng. Hiểu rõ mối quan hệ này giúp Bạch Khởi hiểu rõ hơn về nhân vật của mình.
Anh thử nghiêm giọng: "Muộn rồi, nghe lời mẹ đi ngủ, không được chơi game, mai còn phải đi học." "Ông dựa vào đâu mà quản tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-386.html.]
Cậu bé cố kiềm chế, nhưng vẫn không giấu được sự tức giận: "Ông lo cho bản thân đi!"
Hứa Thanh thầm nghĩ, mối quan hệ này đúng là không bình thường chút nào.
"Bạch Thần." Giọng Bạch Khởi trầm xuống.
Bạch Thần cười khẩy: "Đừng có lên mặt dạy đời tôi, ông không có tư cách đâu. Đừng tưởng tôi không biết chuyện của ông với bà cô kia..."
Bạch Khởi nhận ra vấn đề, nghiêm giọng ngắt lời: "Ba không hiểu con đang nói gì..."
"Hừ, đừng có giả vờ nữa. Hôm đó tan học về, tôi thấy hết rồi."
Bạch Khởi nhìn Hứa Thanh, lo lắng hỏi: "Con có nói với mẹ chưa?"
"Tôi không muốn mẹ buồn, khuyên ông nên giải quyết cho tốt đi." Bạch Thần cúp máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng "tút tút".
Bạch Khởi gọi lại, không được, có vẻ như Bạch Thần đã chặn số anh. Vậy là hết cách thu thập thông tin qua điện thoại. Hứa Thanh nói: "Gia đình anh phức tạp thật đấy."
Bây giờ Hứa Thanh thấy nhân vật của Bạch Khởi cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao. Bạch Khởi im lặng, cất điện thoại vào túi, nói: "Đi thôi."
Hứa Thanh ngạc nhiên: "Đi đâu?"
Bạch Khởi không trả lời, chỉ cười bí ẩn: "Tôi là con của Diệp Quyên."
Hứa Thanh ngớ người, vài giây sau mới thốt lên: "Anh không nhầm đấy chứ??"
Tư duy của Bạch Khởi quá nhanh, cậu không theo kịp. Sao một cuộc điện thoại lại khiến anh biết mình là con của Diệp Quyên?
【???? Uể??】
【Meo meo meo?? Con ai cơ?】
Bạch Khởi: "Không tìm quá khứ hay tương lai của Tỉnh Xuân nữa, về phòng Diệp Quyên."
"Đùa à, anh chắc chắn thế nào?"
Trên đường trở về, Bạch Khởi giải thích: "Cậu còn nhớ tôi nói gì với Diệp Quyên trước khi cô ấy sinh không?"
"Nói gì?"
Hứa Thanh cố nhớ lại. Bạch Khởi nói: "Tôi bảo cô ấy có thể sinh con rồi cho người khác, cô nhi viện cũng được, tôi sẽ giúp."
Hứa Thanh giật mình: "Đừng bảo anh là đứa trẻ được nhận nuôi...?"
Bạch Khởi nhìn cậu: "Bingo."
Hứa Thanh sững sờ: "Hiệu ứng cánh bướm? Một câu nói của anh thay đổi Diệp Quyên? Thay đổi cuộc đời anh? Hay là quyết định cuộc đời anh?"
Bạch Khởi mỉm cười: "Cậu cũng không đến nỗi ngốc."