Song Trùng - Chương 373
Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:16:52
Lượt xem: 1
"Tôi… tôi muốn phá thai," Nước mắt Diệp Quyên không ngừng chảy dài, "Nhưng tôi không có tiền, tôi chỉ có thể tiết kiệm tiền, mọi người thấy bụng tôi lớn nên cũng không cần tôi, tôi không tích góp được tiền, cũng không có nơi nào để đi, muốn kéo dài một chút, nhưng lại đột nhiên sinh non..."
Mặc dù là NPC, nhưng Hứa Thanh vẫn không đành lòng.
"Thế cô muốn tôi làm thế nào?"
Diệp Quyên lúng túng đưa tay lên che mắt mình, "Phá thai… đúng vậy, chắc gọi là như vậy, trước mắt… nghĩ cách phá nó, sau đó lấy ra…"
Giọng cô mỗi lúc một nhỏ, bờ môi không ngừng run lên.
Cô không nghe thấy câu trả lời của Bạch Khởi, càng bối rối hơn, suy sụp nói: "Bác sĩ à, tôi xin anh, sinh đứa bé này ra là cuộc đời tôi coi như chấm dứt rồi!"
"Cô bảo tôi g.i.ế.c người." Bạch Khởi bình tĩnh nói.
"Không không không! Không phải g.i.ế.c người, tôi nghe nói chỉ cần còn ở trong bụng, phá nó sẽ không phạm pháp.. Không phải g.i.ế.c người, không phải… aaaa!"
Lại một cơn đau dữ dội hơn, dường như đứa trẻ trong bụng đang trách mẹ nó ngu xuẩn, hoặc là nó nhìn thấy cái chết, đang liều mạng kháng nghị, muốn giành cơ hội sống.
Hứa Thanh kéo Bạch Khởi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Sinh." Bạch Khởi không chút suy nghĩ.
Hứa Thanh hơi ngạc nhiên: “Tại sao chứ?”
Cậu không rõ vì sao Bạch Khởi lại dứt khoát như vậy.
“Cô ta không quan trọng với tôi, tôi không muốn g.i.ế.c người, điều này không tốt với tôi, tôi chỉ biết điều này.” Bạch Khởi hờ hững nói.
Hứa Thanh giật mình, ai mà biết được liệu đứa trẻ có hóa thành quỷ bám lấy Bạch Khởi vì anh g.i.ế.c nó không, đúng là cậu có quá nhiều tình cảm dư thừa, những cảm xúc không đành lòng này che mờ đôi mắt, cản trở cậu đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Bạch Khởi quay trở về: “Cô có thể sinh nó ra, sau đó cho người khác, đưa cho cô nhi viện cũng được, tôi sẽ hỗ trợ liên hệ.”
Trong đôi mắt Diệp Quyên ánh lên vẻ tuyệt vọng, lại cảm thấy bác sĩ nói rất đúng, đây có lẽ là cách tốt nhất, nếu cô g.i.ế.c đứa trẻ này, cô sẽ bị ám ảnh cả một đời, cả đời bị lương tâm của mình tra tấn, bây giờ sinh đứa bé ra rồi cho đi, nói không chừng còn được người tốt nhận nuôi, chứ nó không cần phải sống vất vả với cô.”
“Vậy.. vậy sinh nó ra đi.” Diệp Quyên nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi lệ.
…
Ở phía Lục Minh Trí, có một người đàn ông khó coi nằm trên bàn giải phẫu màu xanh đang không ngừng chảy máu, ông ta chỉ còn chút hơi tàn, các y bác sĩ trong phòng trơ mắt nhìn, động tác hơi chậm chạp, đồng loạt đưa mắt nhìn về bác sĩ mổ chính Lục Minh Trí, đang đợi hắn ra quyết định.
Nếu trên bàn phẫu thuật là một ông lão bình thường, bọn họ sẽ lập tức cứu chữa, nhưng ông ta chính là… người cố ý gây ra tai nạn xe, là phần tử khủng bố.
Ông ta không say rượu, trạng thái tinh thần bình thường. Ông ta mang tâm lý trả thù xã hội trong lòng, đạp chân ga đ.â.m thẳng vào mấy chiếc xe con đang đợi đèn đỏ, đ.â.m bay mấy chiếc xe điện, còn cán phải người đi đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-373.html.]
Áng chừng có sáu, bảy mạng người c.h.ế.t trong tay ông, có mấy người đang được cứu, đang trong cơn nguy kịch.
Một tên tội phạm g.i.ế.c người như vậy, bọn họ lại phải chữa trị, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác ghét bỏ.
Thực ra dù ông lão có được cứu sống, đến khi cân nhắc hình phạt, khả năng cao là xử bắn, vậy bọn họ việc gì phải tốn công cứu sống, còn tự ghê tởm trước bản thân..
Chỉ cần…
Chỉ cần thao tác chậm một chút, đợi các chỉ số của ông ta dần đi xuống…
Nói với bên ngoài là không thể cứu chữa, như vậy cũng hả hê trong lòng.
Lục Minh Trí lườm bọn họ: “Thất thần làm cái gì?! Cứu người!”
Hắn không muốn bị quỷ bám lấy.
Mấy người được thức tỉnh, cảm thấy xấu hổ trước sự do dự trước đó của mình, lại tích cực chữa trị cho ông lão.
….
Cùng lúc này, những người khác ở trong phòng phẫu thuật đều phải chật vật đưa ra lựa chọn giống như Bạch Khởi và Lục Minh Trí.
….
Bạch Khởi ra khỏi phòng phẫu thuật, trông thấy có một cô gái ngọt ngào đang yên tĩnh ngồi đợi, thoạt nhìn có vẻ là một cô sinh viên, sạch sẽ gọn gàng xinh xắn.
Diệp Ngọc Manh trông thấy anh đi ra, muốn biểu hiện tốt như mình từng diễn tập, nhưng lại không thể nhấc chân lên, thầm mắng mình chẳng có tiền đồ gì cả, lúc không nên lại cứ đực người ra.
“Chào cô?” Bạch Khởi không chắc chắn liệu có phải cô ấy đang đợi mình hay không.
“Chào… anh.” Diệp Ngọc Manh hơi lắp bắp.
“Cô là….?”
Diệp Ngọc Manh vội đứng lên nói: “Em là fan hâm mộ của anh!”
Dứt lời cô lại cảm thấy mình nhiệt tình quá, sợ sẽ dọa Bạch Khởi, lập tức hạ giọng xuống, thầm mắng sao mình lại đáng ghét tới vậy.
“Tranh vẽ?” Bạch Khởi giật mình, anh lại gặp một người tới cùng một thế giới?
“Không ạ! Em thích phim anh đóng!” Diệp Ngọc Manh vội giải thích.
Bạch Khởi ngạc nhiên, anh có fan ở trong app rồi ư? Anh còn tưởng những fan hâm mộ kia đều là fan ảo thôi chứ.