Song Trùng - Chương 372

Cập nhật lúc: 2025-03-24 00:16:50
Lượt xem: 0

Bạch Khởi lịch sự mỉm cười, bắt tay qua loa với hắn.

Hứa Thanh thầm nghĩ, đúng là hai con cáo già.

Lục Minh Trí liếc nhìn Hứa Thanh: "Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút 'hiểu lầm', nhưng tôi nghĩ cả cậu và tôi đều không ngốc, biết phân biệt nặng nhẹ. Khám phá kịch bản là mục tiêu hàng đầu."

Anh ta nhấn mạnh hai chữ "hiểu lầm".

"Tôi biết." Bạch Khởi mỉm cười.

Có hiểu biết nhất định về Lục Minh Trí rồi, Bạch Khởi không cảm thấy quá kỳ quái trước câu nói này của anh ta.

Lục Minh Trí tiếc mạng muốn cầu an ổn, không muốn phát sinh xung đột với anh khi kịch bản còn chưa rõ ràng, dù sao cũng là phim cam đẳng cấp hàng đầu, có lẽ ma quỷ trong ứng dụng cũng rất nguy hiểm với Lục Minh Trí.

Nhưng Bạch Khởi không muốn nghĩ.

Anh không phải kẻ ngốc, trong lòng anh và Lục Minh Trí đều biết rõ, Lục Minh Trí có con chip có thể nổ bất cứ lúc nào, giữa hai người họ chỉ có một người có thể rời khỏi bộ phim này. Đến khi nguy hiểm của ma quỷ tản đi, Lục Minh Trí sẽ tập trung tinh thần xử lý anh, anh lấy gì mà liều mạng với Lục Minh Trí nội tình thâm hậu chứ?

Đương nhiên ngoài miệng vẫn phải nhận lời, Lục Minh Trí có muốn tin hay không lại là một chuyện khác.

Hắn ta đang thử thăm dò anh.

Hai người "mũi nhọn đấu với d.a.o sắc" mà nói chuyện mấy câu, Bạch Khởi hỏi: "Anh là đời thứ nhất phải không?"

Hứa Thanh đứng bên cạnh nghe không hiểu, vô thức lẩm bẩm: "Đời thứ nhất cái gì cơ?"

Câu này chỉ có Lục Minh Trí hiểu, hắn ta hơi sững sờ, rồi vui vẻ nói: "Đúng vậy."

Bạch Khởi hiểu rõ.

Chỉ có Pet đời thứ nhất mới có ý thức bản thân mạnh mẽ, coi lợi ích cá nhân cao hơn lợi ích tổ chức. Như vậy, Thành Khê chắc chắn là Pet đời thứ hai hoặc thứ ba.

【Có ai hiểu chuyện gì không? Hai người họ quen nhau từ khi nào? Hiểu lầm? Hiểu lầm gì vậy?】

【Suỵt, nghe nói Thành Khê đến g.i.ế.c Bạch Khởi dùng đạo cụ của Lục Minh Trí.】

【Trời ạ, có chuyện này nữa à?】

【Lục Minh Trí muốn g.i.ế.c Bạch Khởi?】

...

Diệp Ngọc Manh trong xe, thấy Bạch Khởi từ xa, liền vui mừng.

Cô thích những chàng trai sáng sủa, gọn gàng, điềm tĩnh, đáng tin cậy và đẹp trai như vậy.

Từ xa, Bạch Khởi đang hỏi thăm tình hình từ bác sĩ.

"Cô gái kia sắp sinh rồi! Cậu mau lên!" Bác sĩ giục.

Ở phía bên này, Hà Bách đã đỡ Diệp Quyên xuống, Bạch Khởi đi tới hỗ trợ, trong lúc vội vã đối mặt với Diệp Ngọc Manh, hơi ngạc nhiên trước ánh mắt cô gái này nhìn mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-372.html.]

Anh không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, giúp mọi người đẩy Diệp Quyên vào phòng phẫu thuật theo như hình tượng của nhân vật.

Ở sau lưng, các diễn viên đóng vai bác sĩ khác cũng đi tới tiếp nhận bệnh nhân của mình.

Diệp Ngọc Manh đợi xung quanh không còn ai mới níu lấy Hà Bách, nói những điều mình phát hiện ra.

Nghĩ tới khả năng trên thế giới này có một “bản thân mình” khác, sắc mặt Hà Bách hơi khó coi.

Tạm thời không có chuyện gì, Diệp Ngọc Manh nghĩ ngợi, hỏi thăm đi về phòng phẫu thuật của Bạch Khởi.

Cô phải kể những tin tức mình nắm được cho Bạch Khởi.

…..

Trong phòng phẫu thuật, Hứa Thanh nhìn sắc mặt Diệp Quyên tái nhợt, ngẩn người ra: “Bác sĩ Bạch à, anh biết đỡ đẻ không?”

“Bạn trai tôi biết mổ bụng, cũng xêm xêm thôi.” Bạch Khởi vẫn còn tâm trạng để trêu chọc.

Hứa Thanh: “…….”

“Không đùa với cậu nữa, app sẽ cho chỉ thị, đợi――” Bạch Khởi còn chưa dứt lời, điện thoại hai người đồng thời đổ chuông.

Trên cùng là một tin nhắn thông báo:

【Diễn viên đã thuận lợi tiếp xúc với NPC, xin chú ý, ở trong phim, diễn viên không được làm tổn thương NPC, vi phạm điều này sẽ tử vong.】

Trên điện thoại của Bạch Khởi có tin nhắn thông báo thứ hai:

【Kịch bản nhân vật của bạn đã mở ra. Nếu cần hỗ trợ về mặt kỹ thuật, app sẽ trợ giúp cho bạn, mong bạn không cần phải lo lắng.】

Cùng lúc này, khán giả trong rạp chiếu phim trông thấy trên màn ảnh xuất hiện một hàng chữ:

【Để phục vụ kịch bản, sẽ có một số phần không phù hợp quan sát, không cần theo tới cùng】

Trong căn phòng phẫu thuật yên ắng, chỉ có tiếng Diệp Quyên hít thở nặng nề, thi thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ.

Bạch Khởi đi tới bên cạnh Diệp Quyên, đang muốn kiểm tra tình huống của cô, lại bị Diệp Quyên níu chặt lấy cổ tay.

Vẻ mặt Diệp Quyên đau đến nhăn nhó, bàn tay túm rất chặt, chỉ trong chớp mắt đã để lại mấy dấu móng tay sâu hoắm có thể thấy cả m.á.u rịn ra trên cổ tay Bạch Khởi.

Bạch Khởi không nhúc nhích, khẽ chau mày lại: “Có việc gì vậy?”

“Bác sĩ à, tôi không muốn sinh, tôi… tôi không muốn giữ đứa bé này lại.” Diệp Quyên chật vật gằn từng từ.

“Vì sao?”

Trên gương mặt Diệp Quyên có vẻ khó xử: “Dù sao cũng không.. không cần, tôi.. tôi còn trẻ, không có năng lực nuôi đứa nhỏ, nếu tôi sinh nó ra, tôi không còn mặt mũi để đi gặp người… ta, tôi còn muốn đi học, muốn về nhà, tôi không muốn đứa trẻ phải chịu tội, nó không có cha….”

“Cô không cảm thấy bây giờ không muốn sinh nó đã quá muộn rồi hay sao?” Bạch Khởi có vẻ hơi lạnh lùng.

Loading...