Song Trùng - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:51:45
Lượt xem: 6

Bạch Khởi bỏ điện thoại vào túi, cầm dụng cụ đi về phía thang máy.

Cơn sốt nhẹ kéo dài, thêm cả mưa dầm, Bạch Khởi ho khan vài tiếng, tay cầm dụng cụ có chút nặng nề.

Lần đầu tiên Bạch Du Hằng chủ động xuất hiện, giọng điệu kiên quyết: "Tiểu Bạch, em đi ngủ đi."

Bạch Khởi ngồi xổm xuống bên thang máy, anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui: "Anh à, em lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên em bị ốm."

Bạch Du Hằng nhẹ nhàng an ủi: "Anh biết, chắc chắn là em khó chịu lắm."

Bạch Khởi lắc đầu, giọng nói khe khẽ như gió thoảng: "Không, em thấy rất dễ chịu."

Bạch Du Hằng hơi ngạc nhiên.

Khuôn mặt Bạch Khởi ánh lên vẻ lưu luyến: "Lúc nhỏ em luôn lo sợ, nếu bị bệnh sẽ bị người ta bỏ rơi, bây giờ có anh yêu thương em rồi, em có thể yên tâm bị bệnh."

"Nhờ anh chăm sóc đấy." Bạch Khởi cười nói.

Bạch Du Hằng thật sự muốn ôm lấy Tiểu Bạch của mình vào lòng.

Bạch Du Hằng mày mò một hồi, nhưng chẳng ăn thua gì, hắn ném dụng cụ sang một bên.

Rõ ràng là hắn đã xem nhẹ độ cứng của sàn thang máy này.

Bạch Du Hằng dựa lưng vào cửa thang máy, ngậm điếu thuốc suy nghĩ trong chốc lát, chợt lóe lên một ý tưởng.

Hắn thong thả bước ra giữa sảnh, lớn tiếng gọi: "Quỷ con, mày trốn chỗ nào?! Cho tao mượn chút m.á.u đen dùng tạm!"

Vỹ Bách ngỡ rằng tai mình có vấn đề rồi: "Anh Bạch à, anh vừa mới gọi ai vậy...?"

Mặc Minh và Trịnh Hoài nhìn nhau, Bạch Khởi vừa gọi quỷ con ư? Điên rồi à?

【Trời má chuyện này là sao? Ai giải thích giúp em với】

【Máu của quỷ con có tính ăn mòn mà, anh ta muốn để quỷ con nhỏ giọt m.á.u xuống ăn mòn nền thang máy.】

【Quỷ con: Bộ tui không có thể diện chắc??】

【Dù sao làm vậy cũng là để cứu mẹ của nó mà, nó không muốn đồng ý cũng phải đồng ý thôi.】

【Hahaha, sau vụ kẹp cổ vào tủ, quỷ con lại phải kinh hãi】

【Đúng là một người độc ác.】

Bạch Du Hằng kiên nhẫn chờ đợi, dường như chắc chắn rằng quỷ con sẽ hiện thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-37.html.]

Vừa dứt lời, bình hoa lớn ở cửa tầng một rung lắc dữ dội, hai bàn tay trắng bệch thò ra khỏi miệng bình.

Mặc Minh hoảng hốt hét lên, Trịnh Hoài vội vàng lùi xa, mặt mày tái mét, bọn họ không ngờ quỷ con vẫn luôn ẩn mình trong bình hoa nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Quỷ con chui ra khỏi bình hoa, nhảy xuống đất, lờ đờ tiến đến chỗ Bạch Du Hằng, nếu nó có biểu cảm, chắc chắn sẽ mang vẻ mặt vừa căm hờn vừa bất lực.

Bạch Du Hằng thản nhiên vẫy tay: "Nhanh lên nào."

Giọng điệu vừa bình thản lại vừa hách dịch.

Oán khí trên người quỷ con bùng nổ, móng vuốt dài thò ra thụt vào mấy lần, cuối cùng cũng đành cúi đầu bay vào thang máy, cố gắng nặn m.á.u trên cổ mình.

Ba người còn lại mắt tròn mắt dẹt, nhìn cảnh tượng kỳ quặc này, muốn cười mà không dám cười.

Bạch Du Hằng môi mím chặt, tiến đến thúc giục.

Máu độc nhỏ giọt xuống sàn thang máy, cảnh tượng ghê rợn khiến người ta nổi da gà.

Sau vài phút ngắn ngủi, nền thang máy xuất hiện một cái lỗ đen có thể cho người ta chui xuống, chiếc lỗ không ngừng nới rộng ra.

Mùi hôi thối nồng nặc từ trong lỗ bay ra, trong hỗn hợp mang theo mùi m.á.u độc của quỷ con, ba người Vỹ Bách suýt chút nữa bị hun ngất xỉu, Bạch Du Hằng đã liệu được từ trước, đeo khẩu trang trước đó Bạch Khởi mua, ngược lại rất bình thản.

Quỷ con không bóp cổ mình nữa, ngồi xổm xuống trước cái lỗ đen kia, nó trầm mặc mấy giây, đột nhiên nằm xuống, duỗi cổ xuống cái lỗ mà dò xét.

Nó không có đầu, không nhìn thấy mẹ của mình, nhưng dường như cảm ứng được điều gì đó.

Bạch Du Hằng lập tức bịt tai lại.

Trịnh Hoài mờ mịt nhìn hành động của Bạch Du Hằng: "Anh Bạch, anh làm gì..."

Bạch Du Hằng đưa một tay xuống, ngón trỏ thon dài che trước bờ môi, ra hiệu cho cậu ta yên tĩnh, làm xong động tác này lập tức che tai lại.

Trịnh Hoài vẫn còn chưa hiểu rõ ý lắm.

Ngay lập tức, cả tòa nhà rung chuyển bởi tiếng khóc xé lòng của quỷ con, bình hoa vỡ tan tành, sách trên kệ đổ rào rào.

Ba người Vỹ Bách co rúm người lại, thở không ra hơi, vội vàng bịt tai lại, chống chọi với đợt tấn công âm thanh kinh khủng này.

Trịnh Hoài suýt chút nữa thì ngất xỉu, cảm thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ anh ta không nên lắm lời như vậy, cứ theo Bạch Khởi là xong.

【Quỷ con cũng tội nghiệp thật, bị chia cắt khỏi mẹ tận mười tám năm trời】

【Người đáng hận tất có chỗ đáng thương.】

Chờ đến khi tiếng khóc của quỷ con dịu bớt, Bạch Du Hằng gọi Trịnh Hoài và Mặc Minh đến, ngắn gọn giải thích yêu cầu của kịch bản, rồi nói: "Muốn thoát ra ngoài thì mau lại giúp một tay."

Cả Vỹ Bách, ba người im lặng tiến lên, Mặc Minh lo dọn dẹp chỗ m.á.u độc vương vãi quanh miệng hố thang máy, Trịnh Hoài định bụng thả sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn xuống giếng thì bị Bạch Du Hằng cau mày ngăn lại.

Loading...