Song Trùng - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:51:41
Lượt xem: 3
Gần chín giờ tối, trời đổ mưa rào.
Khi đến chỗ Vỹ Bách đang đợi, người Bạch Khởi đã ướt sũng, áo sơ mi dính chặt vào cơ thể, lộ ra vóc dáng hoàn hảo không tì vết.
"Anh Bạch! Bên này!" Trong bóng tối, Vỹ Bách kẹp điện thoại vào cổ, vẫy tay về phía anh trên chiếc taxi.
Bạch Khởi chạy đến, chui vào taxi, nhận lấy chiếc khăn tay Vỹ Bách đưa cho mà lau qua loa, những giọt nước lấp lánh lăn xuống môi anh, càng thêm phần quyến rũ.
Tài xế không nhịn được mà liếc nhìn qua gương chiếu hậu vài lần.
"Sao rồi?" Mặc dù Vỹ Bách tỏ vẻ mong đợi hỏi thăm, nhưng trong giọng nói không giấu được sự vui mừng, ban nãy cậu vừa nghe thấy thông báo của ứng dụng, chắc chắn Bạch Khởi đã phát hiện ra điều gì quan trọng.
Bạch Khởi dặn tài xế lái xe về tòa nhà công ty, không trả lời câu hỏi của Vỹ Bách, mà hào phóng hỏi: "Tôi có nhiệm vụ phụ tuyến, cậu có hứng thú không? Nếu có thì tôi chia sẻ cho cậu."
Vẻ mặt Vỹ Bách vô cùng ngạc nhiên. Một nhiệm vụ phụ tuyến quý giá như vậy mà Bạch Khởi lại tùy tiện chia sẻ cho cậu sao?
"Không không không, em không có hứng thú đâu," Vỹ Bách lắc đầu nguầy nguậy, "Em hiểu rõ quy tắc mà. Độ khó của tuyến chính trong phim kinh dị được quyết định dựa trên chất lượng của bộ phim, nhưng nhiệm vụ phụ tuyến thì không chắc chắn, có thể có độ khó bất kỳ. Em gà quá, dù xác suất rơi đồ có cao thì em cũng phải giữ cái mạng này lại đã! Với cả, cái này là do anh Bạch anh phát hiện ra, em dựa vào đâu mà được chia sẻ chứ."
Bạch Khởi suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Vậy lát nữa chúng ta quay trở về, tôi sẽ xuống giếng thang máy tìm t.h.i t.h.ể của nữ quỷ để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, rồi đưa cậu rời khỏi bộ phim kinh dị này."
"Bác tài ơi, quay đầu xe," Bạch Khởi thay đổi ý định, dặn tài xế đổi hướng đi. Anh muốn mua một vài dụng cụ để xuống giếng thang máy.
Vỹ Bách sững sờ một lúc lâu rồi khẽ nói: "Anh Bạch, anh đưa em rời khỏi đây... Vậy anh định ở lại làm nhiệm vụ phụ tuyến một mình sao??? Không được đâu, như vậy nguy hiểm lắm! Sẽ không có cách nào để bảo toàn tính mạng đâu!"
Vỹ Bách lo lắng, hy vọng có thể khuyên nhủ Bạch Khởi: "Anh Bạch à, anh giỏi như vậy, làm như thế này là lợi bất cập hại đó. Đây mới chỉ là bộ phim đầu tiên thôi, sau này anh vẫn còn rất nhiều cơ hội mà. Nếu đã chắc chắn được thì vẫn nên chọn phương án an toàn, ai mà biết được tình hình nhiệm vụ phụ tuyến sẽ như thế nào chứ. Chúng ta không có một chút kinh nghiệm nào cả. Hay là cứ kết thúc nhiệm vụ chính tuyến rồi anh theo em ra về đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà, nhất định anh sẽ đứng nhất, thiếu gì mấy điểm tích lũy kia chứ..."
Bạch Khởi khẽ cười một chút: "Thật sự không thể đợi được, dù chỉ một giây một phút cũng không thể chờ."
Từng giây từng phút anh đều muốn chạy về phía nguyện vọng của mình, không cho phép bản thân chọn cách an toàn, nhàn nhã để sinh tồn. Anh nhất định phải tiến bước bất chấp nguy hiểm, để đổi lấy "anh" của mình.
Vỹ Bách biết không thể khuyên được anh, bực bội vò đầu: "Trời ạ, còn muốn đưa em đi "hưởng" nhiệm vụ phụ tuyến nữa chứ. Anh Bạch à, may mà anh là trai thẳng không tán tỉnh em, nếu không em cong thành nhang muỗi luôn rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-35.html.]
Bạch Khởi xoa xoa tóc Vỹ Bách rồi ho nhẹ hai tiếng, sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra.
Vỹ Bách vẫn còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ miên man của mình, cười ngây ngô: "Anh có xấu xí em cũng không chê đâu, dù sao em cũng có nhìn thấy gì đâu, em chỉ quan tâm đến tam quan thôi."
Bác tài nhìn cậu chàng đẹp trai qua gương chiếu hậu, thầm cảm thán đúng là "có ngọc mà không biết ngọc".
【Hahaha tui không để ý ngoại hình thật, chỉ là người yêu tui trùng hợp đẹp trai thôi.】
【Anh giai kia không đẹp trai chút nào, chỉ là trùng hợp hợp gu của tui, nên tui mới làm fan của ảnh thôi á.】
...
9 giờ 50 phút, hai người mua xong đồ và quay về công ty. Vừa đến nơi, họ đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Mặc Minh. Trịnh Hoài cụt tay tỏ ra cáu kỉnh, quát: "Người c.h.ế.t rồi thì còn khóc lóc gì nữa?"
"Chết người rồi á?" Vỹ Bách kinh ngạc hỏi lại.
Bạch Khởi bước nhanh vào. Trịnh Hoài thấy anh ta thì ngừng chửi, vẻ mặt đầy tức tối.
Bạch Khởi khẽ cau mày: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Trịnh Hoài chỉ vào Mặc Minh đang khóc sưng mắt trên ghế sofa, nhún vai: "Khoảng một tiếng trước, Trương Khôi và cô ta ra ngoài ăn tối. Trời bất ngờ đổ mưa lớn, khi họ đi qua một con hẻm tối tăm thì có một người đàn ông bịt mặt cầm d.a.o lao ra định cưỡng h.i.ế.p cô ta. Cô ta chạy thoát được, còn Trương Khôi lớn tuổi, chậm chân nên bị đ.â.m chết."
Mặc Minh kinh hãi, người run lẩy bẩy. Lúc Trịnh Hoài kể lại, cô bịt tai như muốn trốn tránh, nước mắt tuôn rơi.
Vỹ Bách toàn thân lạnh toát: "Ôi, đúng là cái xác suất quái quỷ gì đây? Tránh ma chưa xong, giờ còn phải tránh người, còn bị người ta g.i.ế.c chết..."
【Đoạn này khó hiểu thật đấy.】
【Không liên quan tới tuyến chính một chút nào, có phải để kéo dài không?】
【Có lẽ là cảm thấy quá ít người chết, xử một đợt trước khi kết thúc?】
Bạch Khởi loáng thoáng nhìn ra điều gì đó.