Song Trùng - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-03-23 23:12:40
Lượt xem: 2

"Điều khiển tôi đi, chỉ mười phút thôi." Giọng Bạch Du Hằng trầm xuống, trở nên âm u.

Bạch Khởi cảm thấy cơ thể Bạch Du Hằng nhẹ như tờ giấy. Vừa giơ ngón trỏ, Bạch Du Hằng đã bay về phía Thành Khê, tham gia trận chiến. Những con kiến quỷ trên cánh tay Bạch Du Hằng vốn nhỏ bé yếu ớt, chỉ đông người mới mạnh. Gặp phải tà vật mạnh hơn, chúng lập tức tản ra tứ phía.

【Trời ơi, Bạch Du Hằng giống hệt quỷ nữ, vừa sợ vừa thích.】

【Tui chưa thấy ảnh dùng bao giờ luôn á.】

【Trời má, sao Khởi Cưng có vẻ dày dặn kinh nghiệm múa rối vậy?】

【Mấy thím quên Trương Lợi Nô trong "Người yêu cương thi" rồi à? Khởi Khởi từng tìm hiểu mà.】

【Khoan đã, nghe tin nội bộ, Bạch Du Hằng là biên kịch của "Người yêu cương thi" á. Trời ơi, đừng bảo nguyên mẫu con rối là ảnh nhaaa.】

【Nhiều bí mật quá.】

Bạch Khởi nhớ lại cách Trương Lợi Nô điều khiển rối, dần quen tay. Áp lực của Bạch Du Hằng giảm đi nhiều, dần chiếm thế thượng phong.

"Làm sao bây giờ?" Minh Trí Thần liên tục lùi bước, chật vật nhìn Thành Khê.

"Đây là mày ép tao!" Thành Khê lau vết m.á.u trên mặt, ánh mắt độc ác.

Một giây sau, hắn ta tăng vọt sức mạnh, lao về phía Bạch Du Hằng, nhanh như chớp.

Những người theo dõi trận chiến kinh ngạc: "Buff à? Phẩm chất gì vậy?"

"Ít nhất cũng phải phẩm chất cam! Tăng sức mạnh quá nhiều! Còn tăng mọi mặt nữa!"

"Cậu ta kiếm đâu ra nhiều đồ tốt thế?"

Thành Khê chặt đứt dây rối Bạch Khởi đang điều khiển Bạch Du Hằng. Mất đi người điều khiển, Bạch Du Hằng ngã xuống đất, nôn ra m.á.u tươi, không thể đứng dậy.

Chỉ trong chớp mắt, Bạch Du Hằng có thêm vài vết thương, toàn thân dính máu. Hắn lùi lại mấy bước, thở dốc.

Thành Khê lại lao vào chiến đấu. Lần này, hắn có thêm một lá bùa vàng.

"Aaa!" Những diễn viên đang theo dõi kêu thảm rồi che mắt. Nhưng đã muộn. Họ đã thấy quỷ nhãn trên lá bùa, bị quỷ nhìn trúng, trực tiếp rơi vào địa ngục.

Lá bùa màu vàng, mặt trước là ảnh chụp thấu thị người chết. Khuôn mặt người trên đó ghê rợn, thất khiếu chảy máu, mắt trợn ngược, hốc mắt trắng xám ghê tởm.

"Anh à! Đừng nhìn lá bùa!" Bạch Khởi nói.

Bạch Du Hằng nhắm chặt mắt.

"Tôi biết cái này! Bùa đoạt mệnh! Mau nhắm mắt lại! Nhìn vào mặt trước của lá bùa sẽ chết!"

"Cậu ta lấy đâu ra vậy?!"

"Khoan đã, tôi nhớ bùa đoạt mệnh chỉ có trong phần 123 phim 'Bùa Quỷ' phẩm chất cam. Sao Thành Khê lại có? Thành Khê chưa từng tham gia phim đó mà?"

"Ồ, trên kia có người! Có diễn viên khác cho! Có thể tặng đạo cụ mà! Mọi người quên ảnh đế tặng d.a.o cho Bạch Khởi rồi à?!"

"Trên kia có người muốn g.i.ế.c Bạch Khởi và Bạch Du Hằng ư?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-349.html.]

"Nhiều thông tin quá."

"Hai đạo cụ phẩm chất cam, một đạo cụ phẩm chất tím. Lai lịch không tầm thường!"

Không thể dùng thị giác, tiếng ồn ào xung quanh, Bạch Du Hằng càng lúc càng có nhiều vết thương. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng hắn không hề lùi bước. Thêm một đòn nữa, Bạch Du Hằng ngã xuống, tiếng xương gãy vang lên. Hứa Thanh lập tức dùng điểm tích lũy để trị thương, nhưng như muối bỏ biển.

Mắt Bạch Khởi đỏ ngầu. Anh nghiến răng, lao tới.

"Tiểu Bạch! Quay lại!" Bạch Du Hằng nghe tiếng bước chân quen thuộc, chống tay đứng dậy quát.

Thành Khê thấy Bạch Khởi tự nộp mạng, vừa mừng vừa sợ, tấn công. Bạch Khởi đứng khựng lại, nhắm mắt, bất động.

Thành Khê nghĩ thầm đúng là phế vật, định g.i.ế.c anh. Tai Bạch Khởi giật giật, nghe thấy Thành Khê đến gần, đột ngột giơ tay.

"Aaaa!"

Thành Khê hoảng sợ tột độ, nhắm chặt mắt.

Trong tay Bạch Khởi là một lá bùa giống hệt của hắn. Hắn biết rõ thứ này đáng sợ đến mức nào, nhìn vào là chết.

Minh Trí Thần lập tức thu tay, quay lưng lại.

Bạch Du Hằng chớp thời cơ, dồn sức đ.â.m kiếm xuyên người hắn.

Thành Khê bị thương nặng, cuối cùng cũng nhận ra mình bị đánh lừa. Hắn giận dữ: "Bạch Khởi, tao g.i.ế.c mày!"

Hắn bị lừa rồi. Hắn quên mất năng lượng hiện tại của Bạch Khởi không thể dùng bùa đoạt mệnh. Chính hắn cũng phải dùng buff mới tạm kích hoạt được lá bùa.

Bạch Khởi được Bạch Du Hằng che chắn sau lưng, tiện thể đỡ Bạch Du Hằng bị thương nặng. Hứa Thanh lập tức chữa trị cho Bạch Du Hằng.

"Không sao chứ?" Bạch Khởi bình tĩnh hỏi.

Bạch Du Hằng lắc đầu.

Bạch Khởi đứng dậy. Bạch Du Hằng giữ chặt anh: "Cậu định đi đâu?"

"Đi giúp."

"Tôi thấy rồi, cậu không giỏi đánh nhau đâu. Đừng đi. Anh ấy không muốn cậu đi đâu." Bạch Du Hằng phun ra một ngụm máu.

"Bạch Khởi," Hứa Thanh chỉ Bạch Du Hằng, ngập ngừng, "Niệm Niệm nói, anh ấy là..."

Cậu nuốt nửa câu còn lại trở về, “Vũ lực của anh không được, đừng đi, đi chỉ gây thêm phiền phức thôi.”

【Phải rồi, sao giờ tôi mới nhớ tới khả năng vũ lực của Khởi Cưng nhỉ?】

【Phải đó, rõ ràng Khởi Cưng biết đánh đ.ấ.m mà.】

【Vãi nồi, đợi đã…】

Ở phía trước, Bạch Du Hằng nhắm chặt hai mắt lại, chỉ dựa vào thính lực để phân biệt phương hướng tấn công, tạm thời có thể chống đỡ, vì Bạch Khởi mà chừa ra một không gian nhỏ.

Bạch Khởi hất tay hai người này ra, lạnh lùng nói, “Ông đây có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cùng anh ấy, huống hồ bây giờ còn chưa chết, trốn phía sau làm cái quái gì?”

“Cậu còn có cách…”

Loading...