Song Trùng - Chương 344
Cập nhật lúc: 2025-03-23 23:12:28
Lượt xem: 1
Bạch Khởi nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: "Ai nói với cậu 'thang tơ' dẫn đến địa ngục Vô Gian?"
"Hả?" Hứa Thanh ngơ ngác.
Bạch Khởi đi đến vách đá, chỉ vào vị trí trước đó của thang tơ: "'Thang tơ' có hai đầu. Phía trên dẫn đến địa ngục Vô Gian, phía dưới dẫn đến... nhân gian."
"Ý anh là... 'thang tơ lên trời' cũng là một món quà, phần thưởng cho việc chúng ta tin tưởng lẫn nhau, nhưng hướng đi chính xác lại là... hướng xuống dưới sao?!" Hứa Thanh run giọng nói.
Suy nghĩ này quá lạ lẫm, quá chấn động.
Bạch Khởi gật đầu: "Nếu việc chia đều năng lượng có thể giúp các phạm nhân cùng nhau ở tầng một thoải mái, thì có thể chứng minh rằng 'thang tơ' cũng vậy. Càng leo lên cao, tội nghiệt càng sâu nặng, càng gần địa ngục Vô Gian. Vậy nên hướng xuống dưới, gần với cội nguồn, gần với chúng sinh, mà chúng sinh chính là... nhân gian Vạn Tượng."
Bạch Khởi: "Cậu còn nhớ bộ phim này tên gì không?"
Hứa Thanh lập tức trả lời: "Địa ngục người sống."
Bạch Khởi nhìn biển mây bao la trên đỉnh đầu và vực sâu thăm thẳm dưới chân qua màn sương máu: "Thế giới cực lạc không tồn tại. Từ đầu đến giờ chỉ có địa ngục Vô Gian và nhân gian Vạn Tượng. Nơi chúng ta bị giam cầm nằm giữa hai nơi đó. Cho nên đây là... địa ngục người sống. Cả anh và tôi đều là người sống. Đây là... địa ngục của anh và tôi. Chúng ta sẽ mãi giằng xé giữa nhân gian và địa ngục, đau đớn khôn cùng. Phía trên là ảo tưởng khiến chúng ta lao đầu vào chỗ chết. Phía dưới là Utopia cả đời khó chạm tới."
(Utopia: Xã hội không tưởng, mô tả một xã hội không tồn tại nhưng tốt đẹp hơn xã hội hiện tại.)
"Thực ra cậu nói không hoàn toàn đúng. Chia đều năng lượng không hẳn là cộng đồng giàu có, mà là chủ nghĩa quân bình, một dạng cực đoan, là ý tưởng về một chốn đào nguyên."
"Nhưng đây là một tác phẩm điện ảnh, có lẽ muốn gửi gắm những điều tốt đẹp nhất."
"Con người là con người vì luôn theo đuổi những thứ có thể không bao giờ đạt được, như quyền lực, như tình yêu. Trong tín ngưỡng, có những thứ không thể có được, như Phật Tổ, như Thượng Đế."
"Không phải hy vọng cần con người, mà con người cần hy vọng, nhất là ở nơi như địa ngục này. Chúng ta cần tin vào điều gì đó."
"Đây có lẽ chính là chủ 1 đề của 'Địa ngục người sống'."
Hứa Thanh vỡ lẽ, nhưng cũng cảm thấy phiền muộn.
【Tự dưng thấy bộ phim này hay quá, không giống phim kinh dị chút nào.】
【Khởi Cưng ngầu quáaaa】
【Tuy hơi phá hỏng không khí, nhưng em vẫn muốn nói, hôm qua Khởi Cưng còn là kẻ bóc lột lạnh lùng, hôm nay đã biến thành nhà thần học coi thế gian là hư vô. Khởi Cưng ơi, lập trường của cưng đâu??!】
【Bạch Khởi: Lập trường của tôi là sống sót ra ngoài, kiếm điểm tích lũy và đứng đầu bảng xếp hạng.】
【Hahahaha, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-344.html.]
【Chắc phim sắp hết rồi ha.】
【Nói đến bảng xếp hạng, mọi người nghĩ ai sẽ đứng đầu, Bạch Du Hằng hay Bạch Khởi? Khởi Khởi luôn đứng nhất, lần này có bị vượt mặt không nhỉ?】
【Em theo phe Bạch Khởi!】
Ba người tiếp tục trò chuyện.
Hứa Thanh nhìn Bạch Khởi: "Vậy... vậy tấm áp phích thì sao?"
Hứa Thanh vẫn nhớ trên tấm áp phích của bộ phim, phía trên địa ngục là tiên cảnh hồ sen tuyệt đẹp, chứ không phải địa ngục Vô Gian đáng sợ.
Bạch Khởi mỉm cười, nhưng vẫn khẳng định suy luận của mình: "Hồ sen, nấm mồ của phạm nhân. Mọi tội ác đều muốn được che giấu dưới vẻ ngoài đẹp đẽ."
Hứa Thanh rùng mình.
Bạch Du Hằng nhớ ra điều gì đó, nhìn Hứa Thanh: "Cậu từng thấy ảo ảnh chưa?"
Hứa Thanh: "Rồi, anh nói cái thứ giống sứa ấy hả?"
Bạch Du Hằng "Ừ" một tiếng: "Đó là cấu trúc của địa ngục."
Hứa Thanh sững sờ, hoàn hồn, giọng nói vô thức lớn hơn: "Ý anh là có vô số địa ngục giống như chúng ta sao?"
Bạch Khởi nhìn Bạch Du Hằng, rồi nhanh chóng quay lại, mỉm cười nói với Hứa Thanh: "Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là... đầu sứa."
Hứa Thanh suy nghĩ và liên tưởng đến xúc tu và đầu sứa: "Xúc tu sứa là địa ngục, vậy đầu sứa là... 'thế giới cực lạc' sao?"
Bạch Khởi thản nhiên nói: "Chúng ta chỉ chú ý đến cấu trúc của địa ngục, nhưng quên mất rằng dù là xúc tu hay đầu thì vẫn là sứa. Vốn dĩ chúng cùng một gốc, cùng một loại."
Hứa Thanh rùng mình, hoàn toàn bị thuyết phục.
Đúng vậy, xúc tu là địa ngục, đầu sứa đương nhiên cũng là... địa ngục như vậy. Về bản chất, chúng là cùng một loại. Nếu ảo ảnh muốn truyền tải thông điệp gì đó, thì chỉ có thể là... trên đỉnh chính là địa ngục Vô Gian.
"Vậy tiếp theo chúng ta..."
Dù đã hiểu rõ sự thật, Hứa Thanh vẫn không biết phải làm gì.
Bạch Khởi nói: "Thông báo cho mọi người, càng nhanh càng tốt, chia đều năng lượng."
Hứa Thanh nhướng mày: "Nhỡ họ không tin thì sao? Người có năng lượng thấp chắc chắn sẽ tin. Dù không tin, họ cũng sẽ không ngần ngại tham gia cùng chúng ta. Vì chia đều năng lượng là chuyện tốt với họ, họ chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng những người có nhiều năng lượng thì hơi khó..."