Song Trùng - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:39:08
Lượt xem: 0

Bạch Du Hằng lùi bước, nhưng chiếc đèn lồng kia lại nhảy theo, ánh đèn màu vỏ quýt lắc lư chao đảo trong bóng đêm thăm thẳm. Bạch Du Hằng hơi tức giận, bỏ sức ra giải quyết chiếc đèn lồng quỷ này. Đèn lồng rơi xuống đất, sắc đỏ dần dần tản đi. “Bộ phim này có yếu tố ma quỷ Nhật.”

Bạch Khởi vừa nói với Bạch Du Hằng vừa đi vào bên trong, “Có một truyền thuyết về đèn lồng quỷ của Nhật. Chúng thích truy đuổi con người trong đêm khuya, sẽ hút m.á.u và cốt tủy của người làm đèn dầu thắp.”

Bạch Du Hằng “Ồ” một tiếng.

Hà Đồng, thang tơ lên trời, hồ sen Thích Ca Mâu Ni, những thứ này đều có liên quan tới truyền thuyết kiểu Nhật, trước đó Bạch Khởi đã nói sơ qua với hắn.

Từng đợt gió lạnh lùa vào trong căn nhà, Bạch Khởi đứng gần ngẩng đầu lên mới phát hiện trên tường treo đầy tranh kinh dị, thế nhưng phong cách khác với anh, những bức tranh kinh dị này, có tranh mỹ nữ Trung Quốc m.ô.n.g lung, có tranh ma quỷ liêu trai kỳ dị, vẽ rất nhiều cô gái, Bạch Khởi đưa mắt nhìn cả dọc đường, trông thấy Rokurokubi, Rokurokubi là một loài xà tinh cổ dài, cổ có thể co duỗi vô hạn, còn có nhân ngư xấu xí kiểu Nhật, hồ ly tinh…”

“A ――” Hai người đi tới trước của, đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ kêu thảm thiết. Cánh cửa sổ trước mắt đột nhiên bùng lửa lên.

Mùa thu khô ráo, gió thu thổi tới, lửa bùng lên dữ dội, trong chớp mắt đã không thể ngăn cản, mà tiếng kêu thảm thiết kia từ trong căn phòng vọng ra. Bạch Du Hằng hành động nhanh chóng, xông lên đạp cửa, cánh cửa mở rộng, cảnh tượng bên trong đập vào mắt.

Một cô gái mặc kimono đang say mê vẽ tranh trong màn lửa ngập trời, khoảnh khắc lửa bén vào tóc cô ta, cô ta vẫn không hề hay biết, thậm chí còn say mê nói: “Đẹp quá, chính là như vậy, đẹp quá, đốt, mau đốt đi, leo lên, đúng vậy, mau bò lên! Nhanh lên! Đẹp như vậy, nhất định tôi có thể vẽ ra được danh tác không gì sánh bằng, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, nhất định tôi có thể…”

Cô ta duỗi tay trái ra, kéo ống tay áo, nhìn ngọn lửa càn quét bén vào ống tay áo mình, đầu tiên đốt cháy bộ đồ của cô, sau đó bắt đầu đốt lên tay trái, cánh tay trái nhanh chóng bị thiêu đốt, trong chớp mắt đầu ngón tay đã trở nên đen xì, nhưng dường như cô ta không cảm nhận được đau đớn, tay phải cầm bút vẽ nhanh như bay xuống dưới.

Người phụ nữ phát hiện có kẻ đi vào, đột nhiên quay đầu lại, quát về phía bọn họ: “Đừng tới đây! Không được phép quấy rầy tôi vẽ ra kỳ tác! Không tôi sẽ để Rokurokubi ăn thịt mấy người!”

Theo tiếng quát của cô ta, hai cái đầu rắn dài thật dài chui ra khỏi hai cái lỗ gần cửa. Rắn vừa dài vừa trắng, chắn ngang trước cửa, ngăn cản đường đi của hai người. Bạch Du Hằng xem thường ra mặt.

Bạch Khởi hờ hững nói: “Cô ta điên rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-332.html.]

Hai người thờ ơ nhìn cô ta tự thiêu c.h.ế.t chính bản thân mình. Tiếng gỗ vụn đứt gãy răng rắc văng vẳng không dứt bên tai, căn nhà mang phong cách Zen bị đốt sạch sẽ, ngay cả bức họa trước đó cô ta vẽ cũng theo cô ta xuống địa ngục.

Bọn họ đứng trong sân không có mái che. Không thấy rắn ở ngưỡng cửa nữa, một bức họa nằm lặng trên bãi phế tích, không nhiễm chút tro bụi nào.

Bạch Khởi đi tới nhặt lên. Trên bức họa vẽ một người phụ nữ, cô ta khoác trên mình một bộ kimono, mái tóc xoăn, đang cầm bút vẽ trên trang giấy, cô mỉm cười, nụ cười thần bí và quỷ quyệt, mái tóc dài đang bốc cháy, bóng hình cô ẩn trong ngọn lửa, tay trái bị đốt đến mức cháy khét.

Bạch Du Hằng chau mày lại: “Đây là bức họa thứ hai à?”

Cô gái được vẽ trong tranh chính là người dẫn đường xuống Huyết Trì cho họ. Bạch Khởi như có điều suy tư: “Thứ chúng ta nhìn thấy có lẽ là ảo ảnh, cô ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi, cảnh tượng ban nãy chỉ là cảnh chiếu lại mà thôi.”

Bạch Du Hằng quét mắt nhìn bức họa, liên hệ với cảnh tượng khác thường ban nãy, suy đoán rằng: “Họa sĩ vì theo đuổi điều không thực tế nên cuối cùng tự thiêu c.h.ế.t bản thân?”

Bạch Khởi và Bạch Du Hằng từ từ quay trở về. Bạch Du Hằng chau mày: “Cái này muốn nói điều gì? Khoan đã―― c.h.ế.t đồng nghĩa xuống địa ngục phải không?”

Bạch Du Hằng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Bạch Khởi nói: “Chúng ta phát hiện thi cốt của cô ta ở trong địa ngục Huyết Trì, cho nên sau khi c.h.ế.t cô ta hoàn toàn rơi vào địa ngục, vì theo đuổi thứ không thực tế nên chủ động xuống địa ngục chịu tra tấn vĩnh viễn..”

Bạch Khởi đột nhiên sững người. Bạch Du Hằng cũng ý thức được điều bất thường. Bạch Khởi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tất cả mọi người chúng ta ở đây theo đuổi cái gì vậy?”

“Thế giới cực lạc.” Hai người biến sắc. Bọn họ theo đuổi tìm kiếm thế giới cực lạc, liệu có phải cũng là ảo tưởng không thực tế không?

Bạch Khởi mím môi. Chỉ dựa vào một bức họa đã đưa ra kết luận thế giới cực lạc không tồn tại hiển nhiên không phải phong cách của anh, dù sao thứ nghệ thuật này giàu tính chủ quan, sao có thể hiểu được vì chín người mười ý, anh có thể lý giải bức họa kia thành họa sĩ tự hủy diệt bản thân vì ảo tưởng không thực tế, đương nhiên cũng có thể hiểu thành họa sĩ coi nghệ thuật lớn hơn cả sinh mệnh, vì muốn tạo ra danh tác lưu lại ngàn năm mà hy sinh bản thân.

Loading...