Song Trùng - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:51:37
Lượt xem: 7
Người đàn ông trung niên dừng lại một chút rồi nói thêm: "Cô ta còn đang mang thai nữa đấy, chồng cô ta vui lắm."
Ông ta cố ý nhấn mạnh chữ "chồng" và "mang thai", rõ ràng là đang phỉ nhổ loại tiểu tam vô sỉ tìm tới tận nhà như Bạch Khởi.
Bạch Khởi không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười với bộ đàm: "Cháu nói thật, đứa bé là con của cháu."
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: "........."
【Hahahaha c.h.ế.t cười với cái lý do đứa bé là con cháu】
【Ủa, chỉ cần vậy là biết nhà luôn á? May mà tui c.h.ế.t rồi, nếu còn sống mà ở chung cư chắc tui cũng khiếp vía luôn á】
【Đúng là mạch suy nghĩ của cậu ta rõ ràng ghê】
【Biết được số nhà thì sao? Có trà trộn vào nhà hay không lại là một chuyện khác à nha】
【Lầu trên lại xuất hiện rồi, còn chưa thấy "rát mặt" sao】
....
Bạch Khởi ngẩng đầu lên nhìn một chút, ban công tầng tám không đóng, cũng không có hàng rào chống trộm, xem ra nhà bà chủ không nuôi thú cưng.
Bạch Khởi nhìn tòa nhà cứ ba tầng lại có một sân phơi, trong đầu loáng thoáng hiện lên suy nghĩ.
Cứ ba tầng lại có một sân phơi, tầng ba, tầng sáu, tầng chín đều có sân. Nhà bà chủ ở tầng tám, nói cách khác, hoặc là nhảy từ sân phơi tầng chín xuống, hoặc là leo từ tầng sáu lên.
Bạch Khởi đi về phía thang máy, cố gắng mím chặt miệng, thầm nghĩ: "Anh à, cậu bạn trai cần anh. Chọn một cái đi, leo từ tầng sáu lên hay là nhảy từ tầng chín xuống?"
Bạch Khởi cứ tưởng lần này cũng phải đợi một lúc lâu Bạch Du Hằng mới trả lời, ai dè anh vừa hỏi xong thì giọng của Bạch Du Hằng đã vang lên: "Nhảy."
Ngắn gọn như vàng.
Bạch Khởi còn ngớ người mất hai giây.
Thang máy dừng lại ở tầng chín, Bạch Khởi bước ra ngoài.
Giữa hành lang thang máy và sân phơi có một cửa sổ nhỏ, cao khoảng một mét, rộng khoảng nửa mét, cửa sổ mở từ trong ra ngoài, có thể leo ra sân phơi tầng chín.
Bạch Khởi xác định trên hành lang không có camera, dùng sức mở cửa sổ ra, sau đó giao quyền kiểm soát thân thể cho Bạch Du Hằng.
Bạch Du Hằng đặt chân lên mép cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, rồi thả người nhảy xuống. Anh ta tiếp đất nhẹ nhàng trên sân phơi.
【Trời ơi, tôi đoán được anh ta muốn làm gì rồi!】
【Trời ơi, đây là tầng chín đó, điên à! Nhỡ mà rơi xuống thì thành thịt băm luôn đấy!!】
【Rốt cuộc nghề chính của cậu ta là gì vậy!!】
Các hộ gia đình ở tầng chín có thể nhìn thấy tình hình sân phơi qua cửa sổ. Bạch Du Hằng tập trung suy nghĩ, tính toán góc độ của cửa sổ để tránh đi tất cả những vị trí có thể bị nhìn thấy. Anh ta nhanh chóng tiếp cận được mép ban công.
Hắn dễ dàng lách mình, lộn người ra bên ngoài ban công, một tay nắm chặt lấy hàng rào sắt sơn đen bên cạnh ban công. Các ngón tay thon dài của hắn vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
【Móa ơi tui không muốn nhìn cảnh m.á.u tươi tại chỗ đâu huhuhu tui nhắm mắt lại đây】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-33.html.]
【Tui sợ độ cao đừng quay từ trên xuống huhu】
Trong hình, đôi chân chàng trai lơ lửng trên không, cơ thể lắc nhẹ, vẻ mặt hờ hững, lộ ra một đoạn eo trắng sáng, vừa gầy lại vừa trắng, có thể loáng thoáng trông thấy đường cột sống duyên dáng.
【Giờ có nên ngắm trai không các chế??】
【Khụ khụ khụ】
Bạch Du Hằng: "Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch đột nhiên bị gọi tên: "Hửm?"
Bạch Du Hằng khẽ cười một tiếng, giọng bé gần như không nghe thấy, có ý đồ riêng hỏi: "Bạn gái à?"
"…………" Bạch Khởi trầm mặc mấy giây, hơi chút sợ hãi vì bị phát hiện: "Chuyện đó, ban nãy anh tỉnh dậy rồi à?"
Hiểu ra lý do vì sao Bạch Du Hằng lại trả lời nhanh như vậy, còn đột nhiên kiệm lời đến thế.
Bạch Du Hằng khẽ cười một tiếng, động tác không hề dừng lại. Nhắm chuẩn mục tiêu, bàn tay hắn dùng lực, cơ thể nhẹ nhàng đu đưa trên không trung, rồi buông tay.
【Má ơi anh ấy buông tay rồi!!!!!!!!】
【Tôi là tôi thích anh ấy lắm, nhưng mà không có nghĩa là tôi muốn thấy anh ấy gặp chuyện không may đâu huhuhu】
Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Bạch Du Hằng tiếp đất nhẹ nhàng và vững chắc như một con mèo, đáp xuống ban công tầng tám. Hắn bình tĩnh một chút rồi đứng dậy, nghiêng người dựa sát vào tường.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng lưu loát và liền mạch.
【Cứ... cứ như vậy mà đi vào được á?】
【Ngầu quá trời aaaaaaaaa】
【Càng ngày càng tò mò không biết nghề nghiệp chính xác của anh ấy là gì.】
"Đứa bé là của em à?" Khóe mắt Bạch Du Hằng vương ý cười, ánh mắt sâu sắc: "Hửm?"
"......." Bạch Khởi phản ứng rất nhanh, "Của anh."
Sau đó ngừng lại hai giây, không cần thể diện mà bổ sung một câu: "Em mang."
【Sao tui cảm tưởng như vẻ mặt anh ta khựng lại một chút?】
【Tui cảm tưởng như nghiến răng tức giận nhưng lại không thể làm gì.】
【Còn không hiểu sao lại có chút cưng chiều.】
【Ảo giác thôi đúng không nhỉ!!】
【Mấy chế sai trọng điểm rồi! Trọng điểm là ảnh vào được phòng bà chủ rồi kia kìa!】
Bên trong căn phòng bất ngờ vang lên tiếng cãi vã gay gắt:
"Đồ đĩ thõa kia, rốt cuộc cái thai trong bụng là con của thằng nào hả?! Rõ ràng khoảng thời gian đó chúng ta không hề ngủ chung, bây giờ ai cũng vào chúc mừng tôi, vậy tôi còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa chứ!!" Người đàn ông gầm lên giận dữ.