Song Trùng - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:39:02
Lượt xem: 3

Bạch Khởi nói xong, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Bạch Du Hằng nói: “Có lẽ Hứa Thanh và bạn tù của cậu ta có thể đạt được, Vu Nhã cũng vậy.”

“Vậy chúng ta lại có thêm một việc rồi.” Bọn họ cần thúc đẩy các diễn viên khác hoàn thành việc nhìn lẫn nhau.

Bạch Du Hằng và Bạch Khởi đều đã g.i.ế.c người, chỉ khi tiến vào thế giới cực lạc thì họ mới có thể hoàn thành phó bản, cho nên mở “Thang tơ lên trời” với họ mà nói vô cùng quan trọng.

Bạch Du Hằng thấy anh lại căng thẳng, trên gương mặt có vẻ mỏi mệt, bèn bảo: “Nghỉ ngơi trước đi.”

Bạch Khởi nhìn quyển sổ nhỏ trong tay: “Tôi còn chưa chép――”

“Ngủ đi,” Giọng Bạch Du Hằng không cho phép thương lượng, “Đêm anh chép.”

Bạch Khởi ngước mắt lên nhìn hắn, cười bảo: “Vậy chắc “bao bì” của “hàng hóa” xấu lắm cho coi.”

Bạch Du Hằng nghiến răng.

Bạch Khởi nói thì nói vậy, nhưng vẫn nghe lời buông cuốn sổ nhỏ xuống, đi tới góc trong sơn động, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

“Có lạnh không?” Trong sơn động yên tĩnh, giọng Bạch Du Hằng hỏi han rất khẽ khàng, có tiếng vọng văng vẳng, vô cùng thôi miên. Trước đó Bạch Khởi đã được Bạch Du Hằng chia cho không ít năng lượng, bây giờ trên người rất no đủ, anh vô thức muốn nói không, nhưng lại cảm thấy không đúng.

“Có lạnh không, hửm?” Bạch Du Hằng hỏi lại một lần nữa, ấm cuối cất cao lên, dụng ý khó dò.

Bạch Khởi hiểu ý, im lặng hai giây, anh ngẩng đầu lên nhìn trời: “…Hơi.. hơi lạnh, cổng hang gió lớn.”

Bạch Du Hằng không nói lời nào bổ nhào người tới, kéo anh ôm vào lòng, cười bảo: “Người tôi ấm, ôm cậu ngủ.”

Bạch Du Hằng lớn hơn anh một cỡ, cánh tay ôm lấy anh, đôi chân dài hiểu ý duỗi ra, Bạch Khởi cảm giác mình giống như nhân bánh được bọc trong sủi cảo, được bao trùm lấy, kín kẽ không khe hở. Ấm áp lại rắn rỏi. Có cảm giác như được bảo vệ. Anh là quả trứng gà không bị nứt, Bạch Khởi thầm nghĩ.

【Hahahaha có lạnh không?】

【Tui chắc chắn Khởi Cưng nghe hiểu ý hahaha】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-329.html.]

【Khởi Cưng à, mới gặp mặt hai lần đã ngủ chung rồi, làm tròn là lên giường, cưng không thấy ngại à?! Có biết lạt mềm buộc chặt không vậy??】

【Bây giờ con người ta phải tranh thủ hiệu suất chứ】

【Giờ rõ công thụ rồi!】

【Thậm chí em còn nghi ngờ, nếu không phải chúng ta đang xem, có khi nào họ sẽ làm loại chuyện khiến người ta hưng phấn hay không?】

【Aaaa tại sao chúng ta lại xem chứ, ghét ghê cơ, nếu chúng ta không xem thì bọn họ có thể làm gì thì làm rồi!!】

【Chúng ta không xem sao biết bọn họ có búm ba là bum hay không, chúng ta không xem thì sao mà hưng phấn được?】

【Nhưng chúng ta xem thì sao bọn họ búm ba là bum được chứ!!】

【…Mấy thím đừng nói lặp đi lặp lại nữa được không? Dù người ta có búm ba là bum hay không thì chúng ta cũng không thấy được đâu!】

【Đau lòng quá huhuhu】

Từng giây từng phút trôi qua, nhưng Bạch Khởi vẫn không thể vào giấc.

Anh nghe thấy tiếng thở bình ổn sau lưng, nhẹ nhàng trở mình, trán vừa khéo đụng vào cằm Bạch Du Hằng. Anh không ngờ Bạch Du Hằng lại dùng cách này để tới tìm mình.

Thực ra Bạch Du Hằng không tới tìm anh thì anh cũng không hề để ý, anh không có yêu cầu với Bạch Du Hằng, dù hắn kiểm tra bị 0 điểm cũng không sao, anh có thể đạt 100 điểm. Bạch Khởi nhìn chiếc khuyên tai hình ngôi sao lấp lánh mình vẽ kia, nó đang tỏa sáng trong màn đêm đen. Bạch Khởi thả lòng mình, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Cái tên Bạch Du Hằng do anh đặt. Bạch Khởi là con người, nhưng từ nhỏ được nuôi như thú cưng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, gọi là tới đuổi là đi, anh có cha mẹ nhưng không có tình thương, anh chỉ được “yêu thương”, “chơi đùa” như với thú cưng mà thôi. Giống như chó mèo huyết thống khác nhau thì giá cả cũng khác biệt, anh cũng như vậy.

Anh bị những con số lạnh lùng cân nhắc giá trị, nếu anh không đạt được sự kỳ vọng của “chủ nhân”, thậm chí “chủ nhân” có thể trả hàng, anh có thể sẽ bị đưa về nơi sản xuất. Ba mẹ chính là chủ nhân của anh. Ba mẹ hy vọng anh thích sạch sẽ, anh sẽ thích sạch sẽ, hy vọng anh làm con của người khác, anh sẽ làm con của người khác, hy vọng anh không khóc lóc ầm ĩ, anh sẽ không khóc lóc, hy vọng anh làm nghề nghiệp gì, anh sẽ làm nghề nghiệp ấy, những thứ này đều đã được ghi vào trong gen.

Khi ấy anh mới được bảy, tám tuổi, còn quá yếu ớt, mang trong mình đầy oán hận.

Càng không có được thì anh lại càng mong mỏi. Anh ảo tưởng có một người anh trai bầu bạn, là người thân, lại yêu anh, không gì là không làm được.

Thi thoảng anh lại xem tiểu thuyết cho nam đã không còn nhớ rõ tên gọi nhiều lần, trông thấy nam chính không cha không mẹ có ân báo ân có oán báo oán thì ngưỡng mộ không thôi, anh cảm thấy anh trai mình cũng nên giống như vậy, mạnh mẽ lạnh lùng, không bị trói buộc bởi tình cảm, không thứ gì trên thế gian có thể lọt vào mắt của anh ấy.

Loading...