Song Trùng - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:38:46
Lượt xem: 2

Mới đầu còn muốn khéo léo thương lượng, đến khi không thương lượng được thì lộ ra bộ mặt thật đáng ghê tởm, càng xuống lại càng bạo lực dứt khoát, trực tiếp ra tay, người càng thông minh giảo hoạt thì ra tay lại càng hung ác, bỏ đá xuống giếng không mềm lòng một chút nào. Con đường xuống dưới, hoàn cảnh tệ hơn, con người cũng trở nên xấu xa hơn.

Ở tầng sáu địa ngục Bát Nhiệt, Bạch Du Hằng gặp được Hứa Thanh, Hứa Thanh đề phòng nhìn hắn.

"Bạn tù của cậu vẫn còn sống à?" Bạch Du Hằng lấy làm ngạc nhiên, "Sao lại trốn ở đây?"

Có lẽ do Bạch Du Hằng từng biểu hiện thân thiện với Bạch Khởi, nên Hứa Thanh không cảm thấy quá sợ hắn, cậu do dự hai giây, bĩu môi nói: "Chỗ này quá nóng, quá ít năng lượng, tôi sợ tôi không chịu được, vừa nhìn thấy bạn tù đã không nhịn được muốn g.i.ế.c cô ấy giành năng lượng, tôi không muốn như vậy, bèn nhắm mắt bỏ qua, tự mình trốn đi, như vậy dù tôi có tiến lên g.i.ế.c cô ấy, thì cũng có thời kỳ giảm xóc để tôi hối hận tỉnh táo lại, từ bỏ g.i.ế.c chóc."

"Cậu cũng thánh mẫu thật đấy."

"Tôi thích thế đấy, anh quản được à?" Hứa Thanh nóng đến mức nằm liệt ra đất, "Anh đi tìm Bạch Khởi à?"

Mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng chỉ có khả năng này. Bạch Du Hằng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

"Phía trên không có à?" Hứa Thanh hơi lo lắng, cậu không ngờ Bạch Khởi còn xui xẻo hơn cả cậu.

Bạch Du Hằng gật đầu.

"Còn phải xuống nữa à?"

"Ừm." Hứa Thanh sửng sốt một chút, cười bảo: "Anh còn thánh mẫu hơn cả tôi đấy."

Bạch Du Hằng: "…………"

Hứa Thanh đứng dậy: "Đừng g.i.ế.c bạn tù của tôi, đó là một cô gái, không khác em gái tôi là bao, cô bé ấy không g.i.ế.c tôi, tôi không ra tay được, anh đừng ra tay, anh g.i.ế.c tôi đi, vừa khéo tôi đi tìm với anh, mặc dù anh ta mạnh như vậy, chắc chắn không sao đâu, nhưng dù sao cũng ở dưới cùng, anh ấy không bò lên được, nói không chừng sẽ bị đói."

Bạch Du Hằng nhìn cậu, cảm thấy ấm lòng, đây là bạn của Tiểu Bạch. Xem ra hai anh em Hứa Thanh không tách ra, ứng dụng cũng coi như nhân đạo, không để một cô bé hơn mười tuổi ra chịu khổ. Nếu Hứa Niệm bị hại chết, chắc Hứa Thanh sẽ phát điên lên mất.

"Anh đã g.i.ế.c bao nhiêu người rồi?" Hứa Thanh đi tới trước mặt hắn, so rồi mới thấy sự chênh lệch giàu nghèo nghiêm trọng. Chưa nói Bạch Du Hằng hoàn toàn là thực thể, hình dạng hết sức lập thể, tuy chỉ có một hồn một phách, nhưng không khác người là bao, mặc dù ngũ quan lạnh lùng, nhưng sắc mặt hồng hào, gương mặt tỏa sáng, quanh người còn có rất nhiều năng lượng tràn ra, đến cả màu của quần áo cũng sẫm hơn cơ thể người mấy phần, chỉ là trên đó dính m.á.u không rõ của ai.

Hứa Thanh cảm thấy nếu đối diện là ngôi sao khổng lồ thì cậu chính là dép lê dưới gầm cầu vượt, mồ hôi giàn giụa người lại mềm oặt.

Bạch Bill Gate nhún vai chìa tay ra tỏ vẻ vô tội.

Hứa Thanh đi tới trước mặt hắn, hít không khí xung quanh hắn như hít cần, cảm thấy cả người như thăng hoa, bay bổng như lên trời.

"Sướng quá, mát quá!" Bạch Du Hằng nhìn cậu như nhìn kẻ thần kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-321.html.]

"Anh có quan hệ thế nào với Bạch Khởi vậy?" Hứa Thanh hơi hóng hớt. Cậu đã xem hết phim của Bạch Khởi, Bạch Khởi không quen người này.

"Tôi thích cậu ấy."

【Vãi nồi?!】

【Ôi vãi!!】

【Đại lão xuống dưới để tìm Bạch Khởi à?】

【Khoan đã, bọn họ mới gặp nhau có một lần mà! Tui đã điều tra tận gốc tận rễ của Khởi Khởi rồi, trước đó rõ ràng anh ý không quen người như vậy.】

【Em shock quá!】

【Tiếng sét ái tình?】

Hứa Thanh cũng chỉ tò mò, thuận miệng hỏi một câu mà thôi, không ngờ hắn lại trả lời dứt khoát không cần nghĩ ngợi như vậy, nhất thời trố mắt ra: "Không, không thể, anh ấy là con trai..."

"Tôi biết, tôi vẫn phân biệt được giới tính."

"......Không phải tôi muốn nhắc nhở anh anh ấy không phải con gái, ầy, nói thế nào nhỉ," Hứa Thanh nghẹn họng, khó khăn mở lời, "Nhưng... nhưng hai người mới gặp nhau một lần thôi mà..."

"Có vấn đề gì à?"

"Chuyện này... Anh thích điểm nào ở anh ấy vậy?"

Bạch Du Hằng chau mày nhìn cậu ta: "Cậu ấy có điểm nào không đáng thích chứ?"

Hứa Thanh nghẹn không nói được lời nào, suy nghĩ nửa buổi, lại không hiểu sao cảm thấy lời Bạch Du Hằng nói rất đúng. Tên này vừa dữ dằn lại vừa độc đoán.

"Đừng nói nhảm nữa." Bạch Du Hằng nói.

Hứa Thanh đưa cổ ra: "Tới đi." Cậu he hé mắt nhìn: "Có... có đau không?"

"Thấy m.á.u là chết." Hứa Thanh không cảm thấy mình chết, mình lại chết, không cảm thấy mình có thể sống, mình lại sống. Nơi này là tầng thứ sáu của địa ngục Bát Hàn, đột nhiên từ nóng xuống lạnh, Hứa Thanh còn sợ mình bị sự thay đổi giày vò đến mức phát điên lên, kết quả lại phát hiện ra cơ thể thoải mái vô cùng. Hóa ra thân thể cậu đã hóa thành một nửa thực thể.

Bạch Du Hằng g.i.ế.c cậu, để cậu rơi xuống tầng tiếp theo, nhưng lại để lại cho cậu rất nhiều năng lượng, đủ để cậu sinh tồn ở nơi này. Mặc dù cậu rơi xuống tầng tiếp theo, nhưng còn dễ chịu hơn ở tầng trên, ở đây chỉ có một mình cậu. Bạch Du Hằng giúp cậu g.i.ế.c mấy người khác.

Loading...