Song Trùng - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:38:44
Lượt xem: 2
Hai người ở tầng địa ngục này không phải diễn viên, họ đang đè bạn tù của Minh Trí Thần xuống đất, chuẩn bị dùng dây thừng siết cổ ăn hết năng lượng của anh ta.
Bạn tù của Minh Trí Thần là một diễn viên tốt thí, sau khi bị Minh Trí Thần g.i.ế.c thì rơi xuống đây, cứ tưởng rằng tầng hai địa ngục Bát Nhiệt thoải mái dễ chịu, người ở dưới sẽ chấp nhận mình, nhưng không ngờ người ở dưới này giống như đang ôm cây đợi thỏ, như con rắn độc đã ẩn mình chờ đợi trong bóng tối rất lâu rồi.
Anh ta rơi xuống đây, trở thành con thỏ bị đ.â.m c.h.ế.t trên cây.
"Ăn tôi làm gì? Mọi người... mọi người dồi dào năng lượng như vậy, mọi người có thực thể như vậy..." Anh ta sợ khiếp vía, lắp bắp nói, nếu anh ta lại rơi xuống, những người ở đó ăn chưa no, anh ta lại càng thảm hơn, chỉ có nơi này còn khả năng thương lượng.
Mình không thể rơi xuống thêm được nữa, trong đầu An SInh chỉ còn lại suy nghĩ này. "Ai lại chê ăn nhiều chứ? Ăn không hết thì tích lũy là được mà? Ai mà biết sau này sẽ đi đâu? Nói nhiều vãi!"
"Mọi người phần lại cho tôi một chút năng lượng.... tôi không giành với mọi người đâu."
"Mày là cái thá gì chứ? Việc gì phải phần cho mày? Tiền Phát à nhìn xem, lại có một thằng rơi xuống kìa!!"
Cái người tên Tiền Phát kia ngẩng đầu nhìn lên trời, cười giễu: "Tầng trên bá đạo thật đấy, một lúc đuổi hai người xuống luôn, chúng ta hời to rồi."
"Nó còn dám đi tới đây, không sợ c.h.ế.t à?" An SInh cắm mặt xuống đất, hơi nghiêng mặt qua, nhìn chàng trai kia hờ hững ném thanh kiếm tới.
"Phụt..." một tiếng, Tiền Phát đứng sau lưng cậu ta trợn trừng mắt nhìn mà ngã xuống.
Một người khác ý thức được không đúng, lập tức buông An SInh ra bắt đầu bỏ chạy.
An SInh trơ mắt nhìn chàng trai kia nhanh chân chạy tới, đá người kia xuống đất, bẻ gãy cổ người còn lại. Tiếng xương trật khớp vang răng rắc khiến An SInh vô cùng sợ hãi. Chàng trai kia đi về phía anh.
"Đừng, đừng g.i.ế.c tôi..." An SInh lui về phía sau, người này là ác ma, còn đáng sợ hơn những người trước đó gấp cả trăm lần.
Bạch Du Hằng liếc mắt nhìn anh ta, người này ốm yếu bất lực. Tính hắn không thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là hắn nghĩ tới Tiểu Bạch, thân thủ Tiểu Bạch cũng bình thường, mặc dù anh thông minh gian xảo, nhưng ở nơi này khó đảm bảo sẽ bị những kẻ cặn bã nhưng mạnh hơn bắt nạt.
Hắn hiểu được ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, mặc dù trước kia hắn khinh thường, nhưng phần lớn thời gian đều thờ ơ lạnh nhạt, không can thiệp vào. Có lẽ bởi có người muốn bảo vệ, nên mới bắt đầu ghê tởm những kẻ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-320.html.]
Lối đi xuống tầng địa ngục tiếp theo mở ra, An SInh trơ mắt nhìn người này rút thanh kiếm từ trên người Tiền Phát ra, đi lướt qua mình, không hề dừng lại, nhảy xuống tầng địa ngục tiếp theo.
Tầng hai địa ngục Bát Nhiệt lớn như vậy chỉ còn lại một mình anh ta, thể như chàng trai cứu anh ta chưa từng xuất hiện.
Minh Trí Thần ở tầng một địa ngục Bát Hàn, trông thấy có cổng từ tầng hai địa ngục Bát Nhiệt mở ra, biết là Bạch Du Hằng g.i.ế.c người, mở lối lên tầng.
Thù đoạt kiếm không đội trời chung, hắn tức không chịu nổi, bèn nhảy thẳng xuống, nhưng lại chỉ trông thấy một người đàn ông yếu ớt đang ngồi dưới đất. Đó là bạn tù trước đó của hắn.
"Bạch Du Hằng đâu?" Minh Trí Thần túm lấy cổ áo An SInh, cắn răng nghiến lợi hỏi. An SInh run lẩy bẩy, chỉ vào cổng lối xuống tầng tiếp theo.
"Bạch Du Hằng, rốt cuộc mày đang làm cái quái gì vậy?!" Minh Trí Thần buông lỏng tay ra, có cảm giác phẫn hận nhục nhã vô cùng.
Bạch Du Hằng điên rồi, thế mà lại nhảy xuống tầng tiếp theo. Đây là tầng hai địa ngục Bát Nhiệt rồi, hoàn cảnh không thể so với trước kia, Minh Trí Thần giận mà không có chỗ xả, đột nhiên nhìn về phía An SInh. Minh Trí Thần mỉm cười với anh ta.
"Đừng g.i.ế.c tôi!" An SInh cảm thấy sát ý, anh ta lồm cồm bò dậy, muốn chạy trốn, nhưng lại bị Minh Trí Thần bắt lại.
An SInh làm bạn tù của Minh Trí Thần, lại bị Minh Trí Thần g.i.ế.c c.h.ế.t một lần nữa.
Minh Trí Thần không định đi xuống. Bạch Du Hằng điên rồi, hắn không cần phải điên theo, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Minh Trí Thần tiện tay ném t.h.i t.h.ể An SInh đi.
【Vãi nồi, kiểu người gì vậy】
【Bản thân yếu đuối đi đến đâu cũng bị bắt nạt thôi, có được người ta cứu cũng vô dụng.】 【Minh Trí Thần low vãi】
【Người ta gọi là thẳng tính, không che giấu sự tàn nhẫn của bản thân, tui thích á】
【Bạch Du Hằng ngầu ghê luôn! Tui thích kiểu như anh ấy, chủ nghĩa anh hùng.】
【Chủ nghĩa anh hùng là phải chết】
Những cảnh tượng giống nhau không ngừng diễn ra trong địa ngục. Mấy tầng địa ngục phía trên là mặt người dạ thú, mấy tầng địa ngục phía dưới là cầm thú trần trụi, bởi vì không đủ năng lượng mua áo quần, không được lấp đầy bụng thì còn tâm trạng đâu mà ngụy trang.