Song Trùng - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:38:38
Lượt xem: 2

Bạch Khởi lật từng trang, mười phút sau tìm thấy trang ghi chép về bức họa Hà Đồng: "Hôm nay g.i.ế.c bạn tù, tìm được thứ này trên người cậu ta, cậu ta nói tìm được dưới lớp tuyết ở tầng nào đó trong Bát Hàn, tôi thấy nó đang chế giễu việc rơi xuống ngẫu nhiên, đổi tầng ngẫu nhiên, nhưng không biết có ích gì không, cứ giữ lại đã."

Bạch Khởi cuộn bức tranh lại, suy tư, nhặt được thứ này ở địa ngục, có phần giống... kỳ ngộ. Bạch Khởi nhíu mày, địa ngục vô biên, phải tốn nhiều công sức mới tìm được, không thể vô dụng.

Anh nhìn ngày dưới trang nhật ký, 20 tháng 1. Nhưng trang cuối là 23 tháng 3, hai tháng trôi qua mà ông lão vẫn chưa tìm ra tác dụng. Bạch Khởi mở bức họa, sờ từ trên xuống dưới, không bỏ sót ngóc ngách nào, nhưng vẫn không có gì.

【Khởi Khởi thấy bức tranh có vấn đề gì sao?】

【Không thể nào, hai tháng rồi, chỗ nào cần sờ chắc ông lão sờ hết rồi, có phải dội chất lỏng đặc biệt lên sẽ hiện chữ không?】

【Thím xem phim nhiều quá rồi, với lại ở nơi khỉ ho cò gáy này thì lấy đâu ra chất lỏng đặc biệt chứ? - Ôi! Vãi nồi!!!】

Bạch Khởi tìm đến một chỗ băng mỏng, anh dùng d.a.o nhỏ ông lão để lại đập vỡ lớp băng. Nước lạnh dưới lớp băng lộ ra, Bạch Khởi không chút do dự ném bức tranh xuống nước.

【Anh ấy làm gì vậy? Phá bức tranh à?】

【Trời ơi!!】

Bạch Khởi nghe thấy tiếng "bịch", như tiếng ếch nhảy xuống nước, có lẽ do xung quanh quá yên tĩnh, Bạch Khởi còn nghe thấy tiếng bọt nước nhỏ xíu. Có thứ gì đó trong bức tranh nhảy xuống nước. Dưới lớp băng trong suốt, một vật màu xanh đang bơi lội vui vẻ, vài giây sau vật đó lặn xuống nước, biến mất.

Bạch Khởi mỉm cười, vớt bức tranh lên, không thấy hình Hà Đồng đâu nữa. Giữa bức tranh trống không, chỉ còn hai chữ "Hà Đồng" ở góc phải bên dưới chứng minh trước đây có một con Hà Đồng sống động.

Ông lão coi bức tranh như bảo bối, bảo vệ kỹ càng, giấu trong người, không để dính nước. Ông luôn nhìn chăm chú, muốn khám phá bí mật, nhưng thực tế, tập tính của Hà Đồng đã cho biết cách thu được kỳ ngộ.

Hà Đồng thích nước, ném bức tranh xuống nước là được.

Ứng dụng im lặng lâu ngày đột nhiên đổ chuông báo.

【Chúc mừng bạn, bạn đã thu hoạch được kỳ ngộ trong địa ngục: Hà Đồng chọn nơi sinh ra. Con người không thể chọn gia đình mình sinh ra, chỉ có thể chấp nhận, nhưng Hà Đồng thì có thể, Hà Đồng có thể chọn cha mẹ, chọn hoàn cảnh mình muốn sinh ra.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-317.html.]

Bạch Khởi mỉm cười, đây cũng xem như một sự cân bằng? Anh xui xẻo, ngay từ đầu rơi xuống tầng cuối, nhưng nhờ may mắn nhặt được kỳ ngộ.

Như vậy, anh không cần lo lần tới đổi tầng lại rơi xuống tầng cuối. Sau khi mở khóa công dụng, bức tranh trống không không còn tác dụng, Bạch Khởi nhét lại vào nước băng.

Người lạ từ địa ngục, không thể để người đến sau thấy được. Nơi này chẳng mấy chốc sẽ bị tuyết phủ kín, không ai biết dưới lớp tuyết là một bức tranh và bé Hà Đồng vui vẻ. Bạch Khởi chỉ bận rộn mười mấy phút, đã có lớp tuyết dày phủ trên người, may mà có năng lượng của ông lão, anh không thấy lạnh.

Lúc này trời đã tối đen, anh chuẩn bị tìm hang động để qua đêm.

Ứng dụng gửi tin nhắn, thời gian ở đây trôi nhanh gấp 5 lần, mười lăm ngày, thực ra chỉ là ba ngày, sẽ rất nhanh thôi. Nơi này rất đẹp, bầu trời xanh và trong trẻo, tuyết rơi lác đác, có lẽ còn có cực quang, nếu anh trai ở đây, có lẽ họ có thể cùng ngắm.

Bạch Khởi hết cách rồi, anh đã bảo ứng dụng chẳng tốt bụng gì rồi mà. Tách anh ra khỏi anh trai, hóa ra là muốn anh hành động đơn độc, bảo sao lại hào phóng hứa hẹn đóng phim xong sẽ đền bù 300 điểm tích lũy.

【Uầy, về cơ bản đã g.i.ế.c hết bạn tù rồi.】

【Hai người c.h.ế.t rồi, nhanh thật, mới được bao lâu chứ.】

【May mà lần này nhiều diễn viên, gần hai mươi người lận...】

【Khoan đã, Bạch Khởi nhận được "Hà Đồng sinh ra", như vậy có phải mười ngày sau Bạch Khởi có thể tới tầng một của Bát Nhiệt không?!】

【Tầng một Bát Nhiệt sướng quá còn gì, mùa xuân hoa nở, Vu Nhã với anh giai lạ mặt này may mắn thiệt luôn á, lại được xuống tầng này.】

【Thương Khởi Cưng nhà em quá, một người trên trời một người dưới đất, Khởi Cưng nhà em sắp thành người tiền sử tới nơi rồi, leo lên khó quá chừng...】

Nơi đây là tầng thứ nhất của địa ngục Bát Nhiệt, khắp núi đồi hoa đào nở rộ. Khí hậu ấm áp, suối chảy róc rách, cảnh sắc mê hồn, xa xa thấp thoáng nhà gỗ ẩn mình trong bóng cây. Bầu trời đêm đen thăm thẳm, cánh hoa phớt hồng xoay tròn bay xuống, quả là tiên cảnh trần gian, tĩnh lặng tuyệt đẹp.

Nhưng hai người lại lặng lẽ bước đi, không khí ngột ngạt.

"Tôi xem ký hiệu sau cổ giúp anh nhé?" Vu Nhã ngập ngừng đề nghị.

"Không cần." Bạch Du Hằng đáp. Vu Nhã biết hắn không tin mình, cũng không ép nữa, dù sao họ cũng như người xa lạ. Vu Nhã nhìn Bạch Du Hằng, để ý thấy trời càng tối, mặt hắn càng u ám.

Loading...