Song Trùng - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:32:39
Lượt xem: 2
Cô cũng là thân bất do kỷ, còn làm gì được nữa? Nguyệt Dao cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết mình đang rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng cô không biết phải làm gì để thoát ra.
Nguyệt Dao hối hận cào đầu.
…
“Nóng, nóng c.h.ế.t mất, nóng quá…”
Bạch Khởi vừa chợp mắt hai giây, anh nghe thấy Thư Yến không ngừng kêu gào, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Anh choàng mở mắt, nhào người tới, phát hiện lưng Thư Yến đỏ bừng, vảy cá màu lục lam trên lưng vì nhiệt độ cao mà trở nên trong suốt.
Thư Yến trông như một con cá đang bị hấp chín.
Hứa Thanh đang chợp mắt nghỉ ngơi cũng tỉnh dậy, nhào tới lật người Thư Yến lại, cuống cuồng như lửa đốt: “Đây là… ba ba thiết bản?!”
“Đúng vậy!” Bạch Khởi không ngẩng đầu lên, kiểm tra cơ thể Thư Yến.
Trong bữa tối, vì muốn ba ba chủ động tới tìm mình nên Bạch Khởi nếm thử tất cả các món ăn một lượt, Hứa Thanh và Thư Yến cũng bắt chước theo anh, bây giờ nhìn triệu chứng của Thư Yến, xem ra con ba ba đã lựa chọn Thư Yến trong nhóm ba người họ.
Thư Yến rên rỉ đau đớn, tiếng kêu nghẹn ứ trong cổ họng, gương mặt vì nóng và ngạt thở mà đỏ bừng lên, anh lăn lộn trên giường, hơi nước trắng xóa bốc ra khỏi cơ thể, nóng đến mức da tay Bạch Khởi cũng đỏ ran theo.
“Làm thế nào bây giờ?” Hứa Thanh hoảng loạn, mồ hôi túa ra trên trán. Cậu ta chưa bao giờ thấy ai đau đớn đến vậy. Lo lắng nhìn về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhanh chóng ra quyết định: “Đưa anh ấy vào phòng tắm.”
Hai người khiêng Thư Yến đi vào, cho anh nằm xuống bồn tắm lớn, Hứa Thanh luống cuống mở vòi hoa sen và vòi nước ra, xối nước lên người Thư Yến.
Nước lạnh xối xuống cơ thể Thư Yến, lập tức bốc lên thành hơi nước, tiếng nước nóng và nước lạnh chạm vào nhau phát ra những âm thanh “xì xèo” chạy trên cơ thể Thư Yến, giống như ở trong nồi nước sôi sùng sục.
Da Thư Yến đỏ rực như than nung, nước trong cơ thể cũng bốc hơi lên, cơ thể gầy đi một vòng.
“Nóng quá…” Bờ môi Thư Yến nứt nẻ như đất khô cằn, anh cảm thấy mình sắp bị nấu chín tới nơi.
Bạch Khởi lấy một chiếc chậu lớn dưới bồn rửa tay ra, mở vòi nước ở mức tối đa, anh dội cả chậu nước vào người Thư Yến, bọn họ chỉ có thể làm như vậy, không còn cách nào khác.
Cách để trì hoãn đồ ăn bị đun sôi, chính là không ngừng cho thêm nước lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-280.html.]
Sau bảy, tám phút vật lộn, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng tình trạng của Thư Yến không mấy khả quan.
Bạch Khởi cau mày, nhìn Thư Yến đang quằn quại trong đau đớn. Anh biết thời gian không còn nhiều. “Hứa Thanh à, cậu qua đây đổi chỗ với tôi, phương pháp kia không thể chữa được tận gốc, anh ấy không thể chống đỡ được.”
“Được rồi.”
Bạch Khởi thầm nghĩ: “Anh à, hãy kiểm tra xem có dị vật nào trên người anh ấy không.”
“Được rồi.”
Bạch Khởi để Bạch Du Hằng đi ra, Bạch Du Hằng đi tới, thị lực hắn hơn người, cẩn thận kiểm tra làn da của Thư Yến, vảy cá trên da Thư Yến lúc này đều mềm đến độ trong suốt, Bạch Du Hằng chỉ cần liếc mắt là có thể dễ dàng trông thấy một điểm nhỏ gồ lên.
“Anh cố chịu đựng nhé.” Bạch Du Hằng nói.
Thư Yến cắn răng: “Được rồi.” Thư Yến cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau như xé da xé thịt. Anh biết mình phải cố gắng, nếu không sẽ chết.
Bạch Du Hằng không chút do dự đ.â.m lưỡi d.a.o ác linh vào làn da, da Thư Yến rất cứng, lưỡi d.a.o ác linh sắc như vậy khi đưa d.a.o xuống cũng cảm nhận được lực cản to lớn. Thư Yến đau đớn đến tái mặt, cơ thể rã rời như sắp ngất lịm.
Lần đầu tiên anh hận da mình dày như vậy.
Cuối cùng Bạch Du Hằng cũng tìm được đồ vật ở trong da thịt Thư Yến, dùng mũi d.a.o khều lên, kéo ra bên ngoài từng chút một.
Thư Yến đã hoàn toàn tê liệt, cơn đau tột độ khiến anh không còn cảm giác.
Đó là một sợi dây dính máu, cuối sợi dây dính m.á.u đeo một bảng tên đồ ăn có hình con rùa, trên đó viết bốn chữ ―― Ba ba thiết bản.
Khoảnh khắc bảng tên được kéo ra, nhiệt độ cao trên người Thư Yến đột nhiên biến mất, sắc mặt cũng dần khôi phục lại như bình thường.
Nhờ lấy được vật đó ra, Thư Yến thoát khỏi nguy hiểm.
Hứa Thanh ngồi bên bồn tắm, lau mồ hôi ướt đẫm, vẫn còn run sợ: “Cũng may mà là Thư Yến, da anh ấy dày chịu nóng được, nếu là tôi thì đã chín nhừ rồi.”
Sau khi xác nhận Thư Yến không có vấn đề gì cả, Hứa Thanh giúp anh băng bó vết thương, Bạch Du Hằng lại trả quyền khống chế cơ thể cho Bạch Khởi.
“Không sao đâu,” Nhận được ánh mắt hỏi thăm của Bạch Khởi, Thư Yến chật vật nói, “Tôi sẽ nhanh chóng hồi phục.” Thư Yến thở dốc, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng. Anh biết mình đã may mắn sống sót.
“Phải rồi,” Thư Yến vô thức hạ giọng nói, “Ban.. ban nãy vì vảy mềm đi nên chiếc răng kia rơi xuống bồn tắm, giờ vảy cứng lên rồi, tôi lại giấu nó đi.”