Song Trùng - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:32:18
Lượt xem: 2
Trong căn phòng trống trải chỉ có mình Hằng Nhạc. Hằng Nhạc hết sức căng thẳng.
Trước kia anh có bạn cùng phòng, nhưng dần dà họ đều c.h.ế.t cả rồi, chỉ còn một mình anh, Nguyệt Dao thì chen ngủ cùng nhóm Tiêu Nhất Cảnh.
Thực lực của Lâm Ngưng Sương cao hơn họ một khoảng dài, là điều mà họ ao ước, hẳn nhiên xem thường những kẻ yếu như anh, cho nên cuối cùng anh chỉ ở một mình một phòng.
Quá khó chịu.
Hằng Nhạc lấy chiếc Thánh Giá cúi đầu cầu nguyện mấy giây.
Đây là đạo cụ của anh, gọi là “Thần linh chiếu cố”, chỉ cần anh thành tâm cầu nguyện với Thượng Đế, có xác suất Thượng Đế sẽ nghe thấy, đáp ứng nguyện vọng của anh. Nguyện vọng càng lớn lao, xác suất Thượng Đế nghe thấy lại càng nhỏ, mà nguyện vọng vô nghĩa như tìm được chiếc răng này, ban ngày anh vừa cầu nguyện, chưa đầy một giờ sau đã tìm thấy.
Đúng là ngoài ý muốn.
Trong mắt Hằng Nhạc ánh lên sự hưng phấn và kích động, anh có thể lặng lẽ giành được độ thăm dò kịch bản.
Hằng Nhạc ngồi xổm xuống, móc chiếc răng mình giấu dưới giày ra, ban ngày sau khi tìm được, anh đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy giấu trên người mình là an toàn nhất, sự thực đúng là như vậy, Tiêu Nhất Cảnh không thể ngờ anh tìm được răng rồi mà không giao nộp.
Trước mắt còn chưa tới giờ app yêu cầu tắt đèn đi ngủ, có lẽ quỷ sẽ không xuất hiện. Hằng Nhạc nghĩ như vậy, tắt đèn đi, bắt chước Lâm Ngưng Sương, đứng trong bóng tối nhỏ giọng nói: “Quỷ nữ, tôi tìm được răng rồi, cô mau ra đây lấy đi.”
Không có tiếng trả lời, yên tĩnh như c.h.ế.t chóc.
Khi Hằng Nhạc bắt đầu nghi ngờ rằng chỉ có Lâm Ngưng Sương mới có thể liên lạc với quỷ, bóng tối trước mặt đột nhiên phát ra tiếng nuốt nước miếng nhỏ xíu.
Một chiếc răng trắng bóc hiện ra.
Sau đó là hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc.
Hằng Nhạc nuốt khan, mồ hôi lạnh toát ra. Anh ta cảm thấy như mình đang rơi vào một cái bẫy không lối thoát. Hằng Nhạc đối diện với đôi mắt lồi ra của con quỷ.
Trong căn phòng, Hứa Thanh ngồi trên bàn nhìn Bạch Khởi bôi lại thuốc, hỏi: “Anh cảm thấy mấy món trên bàn ăn ban nãy món nào là biến thể của ba ba thiết bản vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-277.html.]
Hứa Thanh đã ý thức được dụng ý Bạch Khởi nếm thử tất cả đồ ăn, lúc này hơi tò mò.
Thư Yến cũng nhìn về phía này.
Bạch Khởi không ngẩng đầu lên: “Cua hấp.”
“Chắc chắn như vậy ư?” Hứa Thanh hơi kinh ngạc.
Bạch Khởi nói: “Cách nấu ba ba thiết bản là rửa sạch ba ba sống rồi bỏ vào trong nước nấu, nhiệt độ nước sẽ dần cao lên, con ba ba sẽ giãy giụa vì nóng lên, gia vị được cho thêm vào sẽ tự nhiên ngấm vào trong bụng nó, cuối cùng bên trong bên ngoài cơ thể đều là nước, thịt rất tươi ngon.”
“Ghê vậy,” Hứa Thanh trợn trừng mắt nhìn, “Tôi còn tưởng ba ba thiết bản là ba ba đặt trên vỉ sắt để nướng chứ, anh nói như vậy tôi mới biết vì sao chắc chắn là cua hấp.” Hứa Thanh rùng mình, cảm thấy như mình vừa nghe được một câu chuyện kinh dị.
Do cua c.h.ế.t sẽ sinh độc tố, nên người ta thường nấu cua khi còn sống.
Cua hấp, cho cua đã được rửa sạch vào trong nước nấu, thoạt đầu con cua không phản ứng, theo nhiệt độ nước cao lên, cua bắt đầu giãy giụa, lúc này phải đậy chặt nắp nồi lại, đề phòng con cua dùng càng đẩy nắp nồi ra.
Trong quá trình nấu, thậm chí mọi người có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chân cua điên cuồng cọ vào nồi, tiếng cọ càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng lắng lại, vậy là cua đã chín tới, mở nắp nồi ra là con cua đỏ au trông vô cùng hấp dẫn.
Ba ba thiết bản và cua hấp, mặc dù cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Thư Yến thốt lên từ đáy lòng: “Trước kia tôi cũng không có cảm giác gì, bây giờ mới thấy thật tàn nhẫn, tại sao trước kia tôi không có cảm giác gì cơ chứ?”
“Chuyện thường tình,” Bạch Khởi băng bó xong, trên gương mặt cũng không có chút biểu cảm thừa thãi nào, “Sự tồn tại của con người dựa trên sự hy sinh của các sinh vật khác, anh sống, đồng nghĩa vô số gà, vịt, cá phải hy sinh vì anh, từ mức độ nào đó mà nói, mỗi người chúng ta đều không “sạch sẽ”, đều là kẻ cướp đoạt, vì vậy, lòng thương cảm thái quá là vô nghĩa, bởi vì riêng việc sinh tồn đã tàn nhẫn rồi.”
Thư Yến đưa ra ý kiến khác: “Thế tôi ăn chay..”
Bạch Khởi nhìn anh cười: “Chẳng phải rau củ quả cũng là sinh mệnh hay sao?”
Thư Yến bừng hiểu ra, tâm tình hết sức rối bời.
“Con người tiến hóa tới ngày hôm nay, sự thương hại với những thứ ảnh hưởng tới bản thân đều bị mai một, cùng lắm là một lúc nào đó “hồi quang phản chiếu” lại, giống như anh trông thấy đồ tể mổ heo trong lò thì anh sẽ thấy kinh hãi, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, qua đi thì quên, anh sẽ không vì một phút thương hại mà từ bỏ ăn thịt heo, cho nên chúng ta đều tự huyễn hoặc bản thân.” Bạch Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Anh ta không phủ nhận sự tàn nhẫn của con người, nhưng cũng không hoàn toàn lên án nó.